Con Gái Tôi Là Trùm Cuối

Chương 0: Mở đầu

Con gái hắn đã phá hủy cả thế giới.

Trên cánh đồng tuyết thấm đẫm máu, lặng lẽ một ngai vàng.

Seol-ah ngồi xuống, khẽ đặt những ngón tay lên cằm và lặng nhìn về phía Seo-jun.

"...... Tại sao con lại làm như thế chứ Seol-ah?"

Trước câu hỏi của anh, Seol-ah bật cười.

Đôi mắt cô trũng sâu, toát lên một ánh nhìn đầy khinh miệt.

"Điều tương tự cũng đã từng xảy ra Seo-jun Lee à. Ngươi giờ đây lại muốn giả làm người cha của ta sao?"

"Cha..."

Như thể một cuộc thỏa thuận đã hoàn toàn chấm dứt ngay khi giọng nói sắc lạnh của Seo-jun vang lên, cắt đứt hoàn toàn cuộc trò chuyện.

"Hay ngươi đến để săn lùng ta với tư cách là một tên Thợ săn giữa trốn hoang vu này sao?"

Seo-jun im bặt.

Anh đến đây là vì một tối hậu thư.

Đó là để ngăn chặn Seol-ah.

Tuy nhiên, sự đàm phán dường như không thành trước hòa khí của cô.

"Dừng lại đi, Seo-jun."

Một giọng nói phát ra từ phía sau.

Chủ nhân của giọng nói ấy là một lão già, một Tinh Kiếm Sĩ (劍星).

Đằng sau ông là hàng ngàn đám thợ săn đã men theo ông để đến đây.

Đó là sự tồn vong cuối cùng của toàn thể nhân loại, bọn họ quy tụ lại để gϊếŧ Seol-ah.

"Nó từ lâu đã không còn là con gái của nhà ngươi. Nó giờ đây là một mối họa cần phải được diệt trừ."

"Không. Seol-ah không không phải vậy, nó vẫn là con gái tôi."

"Ta sẽ không ép nhà ngươi tham chiến nên hãy lùi lại đi."

"...... Tôi xin lỗi."

Hắn nhấc cây giáo lên, quay lại và nhắm vào Suseong.

Một kiếm sĩ khác nhướng mày.

"Chuyện này sẽ đi đến đâu?"

"Tôi tin rằng anh sẽ hiểu."

Anh ta khụy xuống, hạ thấp tư thế của mình.

Sau khi điều chỉnh hơi thở của mình, anh nắm chặt ngọn giáo.

Suseong cảnh báo bởi anh không hề muốn làm điều đó.

"Ngươi sẽ phải chết."

"Anh sẽ phải bước qua xác tôi trước đấy."

Anh biết mình đã không làm đúng vai trò của một người cha.

Điều này cũng chẳng giúp ích được gì cho Seol-ah hay Suseong.

Sự khác biệt giữa thanh kiếm và kỹ năng của anh quá ràng rõ ràng.

Đó là một cuộc đấu tranh vô nghĩa.

Tuy nhiên, ngay cả khi anh phải chết, anh không thể đứng im mà giương mắt nhìn con gái mình bị săn đuổi.

Anh yêu con bé.

Trong khoảnh khắc, một tên kiếm sĩ bỗng xuất hiện trước mặt anh.

Một tốc độ nhanh đến mức anh không tài nào quan sát được.

Thanh kiếm đã xuyên qua tim anh ngay khi anh vừa cảm nhận được.

Cảm nhận được sự lạnh buốt của lưỡi kiếm, anh nhìn vào nó.

phịch.

Ngọn giáo lăn trên mặt đất, anh gục xuống.

Suseong nhìn Seol-jun một hồi lâu, sau đó quay đầu về phía Seol-ah.

Tầm nhìn của anh dần mờ đi, anh đã không còn nhìn thấy rõ khuôn mặt của Seol-ah.

Xuyên qua tai anh là giọng nói buồn tẻ của một người phụ nữ.

[Phù thủy - Seol-ah Lee đã tức giận.]

[Nhiệm vụ cuối cùng trên trái đất bắt đầu.]

[Trùm cuối: Đánh bại phù thủy, Seol-ah Lee.]

Cuối cùng thì nó cũng phải bắt đầu.

Một cuộc chiến một đi không trở lại.

Trong cổ họng mình, anh phun ra một vũng máu cố gắng lẩm bẩm với chút sức lực cuối cùng.

"Cha xin lỗi. Seol-ah."

Những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngớt.

Anh đã thực sự hối hận.

Anh ấy muốn mọi thứ trở lại như ban đầu.

Ý thức của anh dần biến mất.

Giọng nói yếu ớt đã được nghe thấy.

[Nhiệm vụ đặc biệt của Seo-jun Lee bắt đầu]

[Trở về]