Chương 3: Xoa ngực
Vốn dĩ Từ Uyển Uyển đang buồn ngủ, hơn nữa vừa bị dọa sợ như thế, trong người càng thêm mệt mỏi, tối nay lại đến kỳ nghỉ lễ, cũng không thể làm gì, sau khi Từ Uyển Uyển trở lại giường đắp chăn đàng hoàng, giọng nói lười nhác.
“Ông xã, nhanh ngủ thôi, em buồn ngủ quá.”
Vì sao anh đột nhiên cắt đầu đinh, vì sao đột nhiên quay về, Từ Uyển Uyển cũng rất nghi hoặc, thế nhưng cô không chịu nổi dụ hoặc của cơn buồn ngủ đột kích, vừa nằm trên giường chưa đến hai phút đã mơ màng thϊếp đi.
Người đàn ông đứng ở bên mép giường, nhìn người phụ nữ ngủ say, trong đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.
Sau khi đứng đó một lúc, anh xoay người rời đi, lại ở trên tủ Tivi cạnh cửa thấy được ảnh cưới của hai người, người đàn ông cầm lấy ảnh chụp, tinh tế đánh giá thật lâu, khóe miệng lộ ra nụ cười quái dị, trong đôi mắt đen nhánh kia lại là hàn khí bức người, không có chút ý cười nào.
Sau khi đặt khung ảnh về lại chỗ cũ, người đàn ông cởϊ qυầи áo trên người ra, đi đến bên mép giường.
Sau khi xốc chăn lên, người phụ nữ mặc váy ngủ bằng lụa mỏng, dáng người lả lướt bị anh thu hết vào trong đáy mắt, hô hấp của anh trở nên dày đặc, đáy mắt bốc lên dục hỏa.
Nhấc váy ngủ của cô lên, hai bầu ngực trắng nõn cao ngất đập vào mi mắt người đàn ông.
Một đôi bàn tay to nắm lấy ngực người phụ nữ, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve nhũ thịt, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy núʍ ѵú xoa nắn, chỉ mới mấy cái đã khiến núʍ ѵú cứng lên.
“Ưm…” Từ Uyển Uyển vừa mới tiến vào mộng đẹp bị cảm giác tê dại lại hơi đau quét sạch toàn thân, thoáng cái đã tỉnh lại.
Vừa mới mở mắt ra, đập vào mi mắt là nửa người trên trần trụi của Hình Dực, cùng với hai tròng mắt đầy du͙© vọиɠ.
“Ưm… Hình Dực… Nhẹ một chút ~~”
Tay anh đột nhiên nặng nề, xoa đến mức hơi đau, núʍ ѵú cũng bị xoa bóp đến tê dại trướng lên.
Cô vừa mới mở miệng rêи ɾỉ, người đàn ông đã cúi người xuống hôn, đầu lưỡi thô ráp đi vào trong cái miệng nhỏ nhắn thơm mềm của cô.
“Ưm…” Cô gái nức nở thành tiếng.
Đầu lưỡi anh ngang ngược lại hữu lực, đi vào trong khoang miệng lập tức đoạt lấy liếʍ láp, câu lấy lưỡi cô mυ'ŧ hôn, hôn đến mức ngay cả thở dốc cũng là cố hết sức.
Vυ' bị xoa đến trướng đau khó nhịn, thỉnh thoảng nổi lên kɧoáı ©ảʍ mới làm cô dễ chịu hơn.
Cô không biết vì sao Hình Dực lại đột nhiên như thế, muốn hỏi cũng không cách nào mở miệng, sức lực của anh lớn đến kinh người, cô muốn đẩy anh ra, nhưng dùng hết sức cũng không mảy may lay động được.