Một giờ. Hai giờ. Ba giờ...
Ba tiếng đồng hồ trôi qua mà em vẫn chưa đọc tin nhắn! Chờ đợi công toi rồi. Bây giờ đã quá khuya để gọi điện làm phiền em, chẳng lẽ tôi phải ngậm ngùi ôm nỗi lòng rối tinh rối mù đi ngủ ư?
Lết tấm thân ủ dột lên giường, tôi đọc lại tin nhắn lần thứ 101. Đột nhiên, điện thoại đổ chuông, tôi nhìn tên người gọi tới mà giật nảy mình, là em! Tôi vội vàng nghe máy nhưng chỉ thấy âm thanh sột soạt của vải và tiếng thở dốc khó nhọc như thể đang đau đớn. Chuyện gì thế hả trời???
- July? Có chuyện gì vậy?
Không ai trả lời, âm thanh kỳ lạ đó vẫn tiếp tục phát ra từ điện thoại. Tôi nóng ruột phi thẳng xuống giường, lao sang nhà em.
- Anh August, giúp... em với. - Giọng em cất lên, đứt quãng và yếu ớt vô cùng
- Anh sang đây rồi, em mở cửa được không? Gắng lên một chút, tìm quản lý sẽ mất thời gian hơn.
- Ưm, chờ... em.
Lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác một phút dài đằng đẵng như ba năm. Cánh cửa bật mở, em đang vịn vào tay nắm cửa suy yếu trượt xuống. Tôi nhanh chóng đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của em, cùng lúc đó bị mùi pheromone ập tới đánh úp. Hương thơm ngọt ngào của sữa quyện với mật ong chín chờ đợi người tới thu hoạch.
Tôi ôm em vào trong, vội vàng dùng chân gạt cửa đóng lại, đâu ngờ lần đầu tiên bước vào trong căn hộ của em lại là tình huống như thế này. May mà không gian các căn hộ được thiết kế tương tự nhau, dù não bộ bị đình trệ bởi cơn sốc pheromone, tôi vẫn có thể đưa em về phòng ngủ một cách dễ dàng.
Âm thầm cắn đầu lưỡi chảy máu để trấn tĩnh bản thân, tôi cố gắng duy trì lý trí.
- Em dùng thuốc ức chế chưa?
Em thu mình về tư thế bào thai, run rẩy liên tục vì đau đớn, trông đáng thương vô cùng.
- Không... không có tác dụng. Bác sĩ nói.. không thể dùng thêm nữa... phải tìm Alpha giúp.
Em khó nhọc cất giọng, nước mắt chực trào, cuốn theo tủi thân và bất an cứ thế tuôn ra.
Tôi đau lòng bọc em trong lớp chăn mỏng, ôm lấy em, tỏa ra pheromone trung tính để vỗ về.
Em run run ngồi yên trong lòng tôi, đáng thương tựa như cún con lạc đàn, nhưng chẳng ngoan ngoãn được mấy chốc, cơn khát pheromone lại bùng lên, em ngước đôi mắt ươn ướt mê man tìm kiếm nơi có pheromone nồng đậm nhất. Khuôn mặt nhỏ nhắn của em cứ thế dần dần rúc vào hõm vai tôi, chiếc mũi thon gọn đáng yêu kia cũng đã chạm tới cổ tôi rồi.
Yết hầu trượt lên rồi xuống, tôi ngồi yên như tượng không dám nhúc nhích, lặng lẽ chịu trận, mặc cho bên dưới sưng phồng đau đớn. Đâu phải riêng mình em đang chịu tra tấn, trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời, tôi chưa từng phải chịu đựng cảm giác kinh khủng thế này, tim đập nhanh tới xây xẩm mặt mày, máu nóng cứ trào ngược trong huyết quản.
Bảo sao lý thuyết mãi chỉ là lý thuyết. Alpha nào tốt nghiệp chương trình phổ thông cũng được giáo dục phương pháp chính xác để chăm sóc và an ủi Omega trong kỳ nhiệt, nhưng nào mấy ai thắng được bản năng chiếm hữu cứ gào thét, muốn đánh dấu vĩnh viễn, muốn làm cho Omega sinh con của mình. Hậu quả là Omega sẽ bị tổn thương thể chất và tâm lý nghiêm trọng, thậm chí kéo dài tới cuối đời.
Tôi thương em còn không hết, sao lại xâm phạm em được? Tôi hít vào một ngụm khí nồng đậm mùi hương của Omega đang vùi mặt bên cổ mình, hỏi xin sự cho phép của em bằng chất giọng đã khàn đặc.
- July, anh đánh dấu tạm thời giúp em nhé?
- Ưʍ...
Em cựa quậy phản ứng với âm thanh của tôi trong vô thức, rồi bỗng giật mình tỉnh táo một chút sau khi hiểu rõ tôi nói gì.
Em bất giác đưa tay che tuyến thể trên gáy, vị trí thường được coi là gợi cảm bậc nhất của Omega.
Tôi thoáng kinh ngạc. Thật ra hành động bảo vệ tuyến thể chỉ là phản xạ có điều kiện của Omega trước những tình huống đặc biệt thôi, nhưng tôi vẫn bị nỗi niềm bi thương đánh úp.
"Em từ chối tôi ư?"
"Em không muốn bị tôi đánh dấu?"
- Không được à? - Tôi chẳng ngờ rằng có thể nghe ra sự tổn thương trong giọng nói trầm khàn của mình.
- Ưʍ... Không phải. Tuyến thể của em... yếu ớt lắm. Chỉ... chỉ có thể đánh dấu một lần thôi... trong đời.
Bùm! Âm thanh rụt rè của em dội bom nguyên tử thẳng vào cõi lòng tôi.
Một Alpha, một Omega, cùng nhau vướng vào kỳ nhiệt. Thuốc ức chế không có tác dụng, chẳng thể đánh dấu tạm thời, thì còn làm được chuyện gì khác nữa!!!