Tôi đỗ xe vào vị trí cố định trong hầm, thở phào tiễn biệt một ngày dài mệt mỏi. Họp hành, ký hợp đồng rồi liên hoan công ty bòn rút hết sức lực của một Alpha mới mười tám tuổi lần thứ bảy. Về tới nhà, đầu óc mới được giải phóng để thỏa thích nghĩ tới bé Omega nhà bên:
"Em đang làm gì nhỉ? Liệu hôm qua có bị mình dọa sợ không?"
"Nếu mình nhớ không nhầm thì em ấy nói "anh thích là được" mà nhỉ?"
" Hí hí. Ẻm đổ mình rồi. Ẻm đổ mình chắc luôn..."
Tôi rảo bước nhanh hơn trong vô thức, mong đợi được nhìn thấy hình dáng quen thuộc của em. Nào ngờ vừa ra khỏi thang máy thì bắt gặp cảnh tượng một người đàn ông lạ mặt bước ra từ nhà em, còn đưa tay lên xoa xoa mái tóc bồng bềnh mềm mại của em nữa. Anh ta khá cao, ăn mặc thời thượng, ngoại hình nói giảm nói tránh hết cỡ thì là ưa nhìn. Và là Alpha!
Ngay lập tức, tôi đánh hơi thấy mùi nguy cơ. Tôi còn chưa được mời vào nhà ẻm đâu, còn chưa được xoa đầu ẻm nữa! Bé Omega đứng khuất sau cửa nên không nhìn thấy tôi. Alpha kia tạm biệt xong liền đi về phía thang máy, tôi cố tình chặn anh ta lại, dùng giọng điệu nhã nhặn nhất để chào hỏi:
- Xin chào. Tôi là hàng xóm của July.
- Ồ, chào anh.
- Có thể cho tôi hỏi thăm chút không? Mối quan hệ của anh và em ấy là gì nhỉ?
- Ha. Anh thì sao? Là gì của em ấy? - Anh ta nhướn mày, giọng điệu cợt nhả khá gợi đòn.
- Tôi đang theo đuổi em ấy.
- Theo đuổi? Chưa từng nghe. Em ấy chưa từng nhắc tới anh đâu.
Dù gã cố ý nhấn mạnh và lặp lại hai chữ "chưa từng", tôi vẫn vận dụng hết sự kiên nhẫn và lịch thiệp từ thời cha sinh cha đẻ để hỏi gã thêm một lần nữa:
- Ồ, vậy anh là ai mà em ấy phải kể về tôi cho anh nhỉ?
- Anh tự hỏi người anh đang theo đuổi ấy, thế nhé!
Gã vênh mặt lên cười khẩy rồi bước vào thang máy. Tôi đứng tại chỗ niệm ba lần câu "tha thứ cho người khác chính là thương yêu bản thân" để bình tĩnh lại. Sao em ấy có thể thân thiết với loại người bất lịch sự như vậy chứ?
Tôi muốn gõ cửa nhà em ngay lập tức, nhưng phải tiếp tục kìm nén để không làm hỏng chuyện, không thể để em ấy thấy mình ghen tức nhỏ nhen được, vì chúng tôi chỉ là hàng xóm!
"Đừng bao giờ quyết định bất cứ điều gì trong lúc nóng giận."
Tôi luôn ghi nhớ câu nói này, giận dữ thường dẫn ta đến kịch bản tồi tệ nhất.
Đứng dưới vòi sen, tôi để dòng nước mát chảy xuôi cơ thể, xua đi bực bội và mệt mỏi của cả ngày hôm nay.
Buổi tối rảnh rỗi, khi tâm trạng thoải mái nhất tôi mới cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho em. Hộp thoại của chúng tôi chỉ có vỏn vẹn vài dòng kể từ khi em chuyển tới khu nhà, nói ra cũng thật hổ thẹn với từ "theo đuổi".
Lớn lên dưới sự giáo dục nghiêm khắc của hai cha, tôi luôn né tránh tiếp xúc với Omega hết mức có thể. Một là để không bị vướng vào những phiền phức đến từ sự hấp dẫn pheromone, hai là để dành toàn tâm toàn ý cho bạn đời duy nhất của mình sau này. Thói quen lâu ngày sinh ra quán tính, tôi cứ vô thức duy trì nếp sống đó. Thậm chí em đã chủ động tìm lý do đưa bánh để gặp mặt mà tôi vẫn cứ chậm chạp, thiếu tinh tế như vậy.
Đúng là ngu mà!
"Thích thì phải nhích chứ liêm sỉ đếch gì tầm này?"
Hai tay thoăn thoắt soạn tin nhắn, không hề do dự bấm gửi đi.
"Ủa rồi sao nữa?"
Tôi lại ngồi ngây ngốc ra đó chẳng biết làm gì ngoài đợi em trả lời.