Bốn người họ trực tiếp lái xe đến Học viện Quân sự Đế quốc, đã là buổi trưa, trước cổng học viện vẫn còn rất nhiều người đang xếp hàng, bãi đậu xe gần đó đầy xe, Tông Vực không có cách nào để cho Lôi Đức và Tạ Vinh đi về trước, đi vào cùng Nguyên Dã.
“Tạ Vinh, quang não của tôi đâu?” Từ khi tỉnh dậy vẫn không thấy quang não của mình, Tông Vực định lấy lại, nếu không việc liên lạc không thuận tiện.
"Lão đại, quang não đang ở nhà tôi, lát nữa tôi sẽ mang đến cho ngài."
"Không vội, cậu trước trở về ăn cơm, buổi tối mang tới."
Bốn người tách ra, Tông Vực và Nguyên Dã đi đến cửa bảo vệ.
Nguyên Dã quét não quang của mình trên màn hình ánh sáng trong văn phòng an ninh, trên màn hình hiển thị danh tính của anh [Tướng Nguyên Dã, tổng giáo quan của Học viện Quân sự đế quốc].
“Hoan nghênh tướng quân Nguyên Dã, mời vào.” Giọng nói máy móc vang lên, cánh cửa nhỏ cách đó không xa mở ra, Nguyên Dã cùng Tông Vực bước vào, cửa nhỏ lập tức đóng lại.
Cả hai nhận được rất nhiều sự chú ý của mọi người từ khi xuất hiện, hai người đều quá nổi bật về ngoại hình và khí chất, một người thì tà khí, một người thì cao lãnh.
Nhìn thấy bọn họ đi vào qua cánh cửa nhỏ, mọi người đều đoán được thân phận của hai người bọn họ.
Một nữ sinh si ngốc nhìn chằm chằm bóng lưng hai người đi xa, sau đó nói với người bạn đồng hành: "Anh trai tôi là giáo quan ở đây, anh ấy đã đưa tôi đến đây một lần, đi vào chính là cửa nhỏ kia, đó là đường đặc biệt dành cho những giáo quan, hai người họ chắc là giáo quan ở đây! Trời ơi, không biết họ dạy gì mà lại có giáo quan đẹp trai như vậy! "
Hai người đi thẳng đến tòa nhà văn phòng của giáo quan, giáo quan của Học viện Quân sự Đế quốc có văn phòng độc lập, hơn nữa văn phòng của tổng giáo quan còn sang trọng hơn.
Tòa nhà văn phòng tổng cộng có mười hai tầng, tầng trên cùng là văn phòng hiệu trưởng, đích đến của hai người đều ở đó.
Thuận lợi quét quang não bước vào tòa nhà văn phòng, lúc này tòa nhà văn phòng không có nhiều người, hôm nay là buổi kiểm tra tuyển sinh, hầu hết giáo quan đều bận, hai người trực tiếp lên lầu mười hai.
Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên trạc chín mươi mấy tuổi, đang xem trước màn hình kết quả thi của lớp này, thỉnh thoảng lại gật đầu hoặc lắc đầu.
Cho đến nay, hầu hết học sinh trong lớp này đều ở mức B +, một số ít là B và A, và một số là A +.
Hiệu trưởng nhìn và ghi nhớ thông tin của những người A + này, thực sự có năm hoặc sáu cô gái trong đó, điều này khiến hiệu trưởng rất hài lòng.
Điều khiến ông ấy phấn khích nhất là thực sự có ba cậu bé đạt song cấp S, hiếm thấy a. Nhân tài đế quốc liên tục xuất hiện, nhớ ngày đó Tông Vực và Nguyên Dã được xưng là hy vọng của đế quốc, tư chất thật sự rất tốt, bài kiểm tra cuối cùng trước khi ra chiến trường đạt song 3S.
Hiệu trưởng tự hào vuốt bộ râu cứng ngắc của mình, bỗng nhiên lại thở dài thườn thượt.
"Ồ, thật đáng tiếc, trời cao đố kỵ anh tài, tại sao lại bị thương nặng như vậy, Nguyên Dã dù sao cũng tỉnh rồi, Tông Vực đã nằm tám năm rồi, sao cậu ấy vẫn chưa tỉnh, than ôi..."
Vừa thở dài xong thì có tiếng gõ cửa.
Hiệu trưởng ngồi thẳng lưng nói: "Mời vào."
Cửa từ bên ngoài mở ra, hai người đàn ông cao lớn bước vào. Hiệu trưởng nhìn thấy đầu tiên là Nguyên Dã đi phía trước, cười nói: "Còn biết tới đây báo cáo, ngày mai lớp học sẽ bắt đầu, ngươi, tổng giáo quan em không tích cực! "
Nguyên Dã cười vô lại, "Đây em không phải là tới sao, em còn mang đến cho ngài một đại thần."
Hiệu trưởng sờ sờ đầu, “Nha, em phải nhìn kỹ đại thần ngươi mang tới.” Sau đó liền nhìn về phía sau anh.
Nguyên Dã bước sang một bên, để lộ người đàn ông phía sau.
Nhìn thấy bộ dạng người nọ, hiệu trưởng dừng tay sờ sờ đầu của ông, ngơ ngác nhìn anh.
Tông Vực cười chào, "Hiệu trưởng, đã lâu không gặp."
Hiệu trưởng rốt cục lấy lại tinh thần, nhanh chóng đứng dậy đi tới trước mặt anh, nhìn lên nhìn xuống mấy lần.
"Tốt, tỉnh lại là tốt rồi, em đã nằm tám năm rồi, đã đến lúc phải tỉnh lại rồi!"
Ông vỗ vai Tông Vực đầy xúc động, thần sắc vui mừng.
Hai người này là học trò xuất sắc nhất của ông, cũng là những vị tướng dũng cảm nhất của đế quốc, không may, trên chiến trường đã xảy ra chuyện, người anh hùng đã bị mai một trong tám năm.
Ông biết một chút chuyện quân bộ, trước khi hai đứa nhỏ này ra chiến trường, ông đã dặn dò bọn chúng phải cẩn thận, chú ý nhiều hơn, đừng để bị người khác làm chơi đểu.
Không ngờ cuối cùng vẫn xảy ra chuyện, nhiều năm như vậy, trong lòng hiệu trưởng luôn tự trách, vì không đủ sức để bảo vệ học sinh của mình.
Bây giờ nhìn thấy hai đứa nhỏ rốt cục tỉnh lại đứng ở trước mặt ông, hiệu trưởng ánh mắt có chút chua xót.
"Được rồi, hai người các em thật cho học viện chúng ta thể diện, hai vị tướng quân! Tôi có nhiều vốn để cùng các hiệu trưởng khác khoe khoang!"
Hiệu trưởng dụi mắt nói đùa.
"Nguyên Dã đã được bổ nhiệm làm tổng giáo quan học viện của chúng ta, vì vậy em cũng nên được bổ nhiệm. Phúc cho học sinh của lần này. Có hai vị tướng tự tay dạy dỗ, vậy không sợ không có nhân tài!"
Tông Vực đến đây vì điều này, cười đồng ý.
Nguyên Dã nhớ tới hai người cũng ở học viện, liền hỏi: "Tần Phi và An Lãnh thì sao? Bọn họ dạy môn gì?"
Tần Phi và An Lãnh là đàn anh khoá trên của hai người Nguyên Dã, cũng là hai đại thần của học viện, là tướng của đế quốc.
"Bọn họ, Tần Phi dạy luyện tinh thần lực, An Lãnh dạy lý thuyết, còn thực hành thao tác cơ giáp và huấn luyện thể chất, nếu không thì hai người nhận nhé? Vừa vặn tôi không biết sắp xếp ai dạy, mấy nhóc thúi kia dạy lớp bình thường là được rồi, nhưng không đủ dạy lớp tinh anh ”.
Tông Vực gật đầu, đương nhiên dạy lớp tinh anh cũng được, nhưng anh phải xem người phụ nữ bé nhỏ của anh học lớp nào.
"Thầy có thể giúp em kiểm tra Lâm Điềm Điềm học lớp nào không?"
Hiệu trưởng sửng sốt một chút, nói đùa: "Lâm Điềm Điềm? Bạn gái?"
Nguyên Dã trắng mắt liếc Tông Vực , "Không, là người quen ạ."
Hiệu trưởng gật đầu, không hỏi nhiều, và đứng dậy trên màn hình ánh sáng.
Khi nhìn thấy đó là một học viên A +, hiệu trưởng mỉm cười, ông có ấn tượng với cô gái nhỏ này, trình độ của cô ấy rất tốt, lúc đó chỉ nhìn mã số học viên chứ không nhìn tên.
"Cô gái nhỏ này thật ghê gớm nha, thể chất của cô ấy là A, tinh thần lực là A +. Cô ấy hẳn là thuộc lớp tinh anh. Tiềm năng của cô ấy thực sự rất tốt!"
Tông Vực mỉm cười, có chút tự hào, người phụ nữ nhỏ bé của anh quả nhiên rất mạnh mẽ.
"Vậy hãy để em dạy thực hành thao tác cơ giáp." Tông Vực quyết định. Cơ giáp của anh luôn luôn hết sức vậy. Hồi đó, Nguyên Dã cũng không hiểu rõ về cơ giáp như anh, anh ta không có độ chính xác khi điều khiển như anh .
Nguyên Dã nhún vai, “Vậy thì em sẽ dạy huấn luyện thân thể chất.” Vừa vặn là thể lực của anh cao hơn Tông Vực một chút.
Hiệu trưởng cười hai tiếng, vỗ vỗ vai hai người bọn họ, ông thích kiểu học sinh trở về trường sau khi tốt nghiệp, có giác ngộ!
"Hai người các em đi lấy thẻ phòng ký túc xá và thẻ văn phòng. Tôi sẽ ghi lại thông tin cho hai em, đồng thời gửi lịch học cho quang não của hai em. Ngày mai lớp học sẽ chính thức bắt đầu."
Tông Vực gật đầu, "Lịch học của em gửi cho cậu ấy, quần áo của em không có ở đây."
"Được, các em đi thôi!"
Hai người ra khỏi cửa, đi thẳng đến quầy tiếp tân sinh viên, nơi phát hành thẻ phòng thống nhất.