Tông Vực liếc nhìn hắn và nhận ra rằng hắn là tướng quân đã mắc sai lầm trong chỉ huy.
Nguyên Dã nhìn theo tầm mắt của anh cười xấu xa, "Nhớ rõ hắn, tại sao hai người chúng ta nằm nhiều năm như vậy còn chưa quên, có muốn có oán báo oán có thù báo thù không?"
Tông Vực quay đầu lại đôi mắt nhìn anh ta, không có ý cười trong mắt Nguyên Dã mà hiện ra một tia sát khí.
Sau khi suy nghĩ, Tông Vực gật đầu, anh không sợ phiền phức, tất nhiên anh sẽ trả thù những người đã làm hại mình.
Cả hai cùng nhau bước tới, Tông Vực nắm cổ áo Legeno nhấc bổng lên, Legeno chân không chạm mặt đất, Nguyên Dã tiến đến đấm vào bụng Legeno.
Legeno khuôn mặt đau khổ vặn vẹo, hắn lúc đầu còn cắn răng, nghĩ không thể mất mặt, sau đó liền nhịn không được.
Hai người đàn ông bốn nắm đấm, từng đấm từng đấm đánh vào người, Legeno khóc kêu lên, "Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Tôi sai rồi! Xin đừng đánh nữa!"
Tuy nhiên, những nắm đấm rơi xuống người hắn vẫn không dừng lại, thay vào đó chúng ngày càng nặng hơn.
Tông Vực lòng đầy tức giận, chính là thứ như vậy! Gần như đã gϊếŧ tất cả những người lính trên chiến trường!
Chính là thứ rác rưởi này! Thế mà được ngồi vào vị trí của một vị tướng quân và được người dân trong đế quốc kính ngưỡng!
Hẳn dựa vào cái gì! Loại người này dựa vào cái gì!
Nghĩ đến những người đồng đội đã, trái tim Tông Vực tràn ngập sát khí, anh ra tay càng tàn nhẫn hơn.
Sau khi đánh được mười phút, Nguyên Dã dừng lại và kéo Tông Vực lòng đầy sát khí ra.
"Được rồi, đừng đánh chết, để dành lần sau lại đánh nữa."
Legeno, người đang nằm hấp hối trên mặt đất, suy nghĩ mơ hồ, nghe thấy thế hắn bất giác run lên, ngất đi.
Từ đầu đến cuối không ai ngăn cản, các lão tướng quân mắt nhìn mũi, miệng nhìn tim như không thấy.
Nguyên Dã kéo Tông Vực ra cửa, quay đầu quét mắt cảnh cáo một vòng, "Bỏ ngay những thủ đoạn bẩn thỉu của các người, nếu không các người sẽ chết thảm hại."
Nói xong, anh dẫn Tông Vực ra ngoài, Lôi Đức và Tạ Vinh đi theo phía sau với vẻ mặt tràn đầy sùng bái.
Tạ Vinh còn tốt, nội tâm kích động bao nhiêu đều không hiện lên mặt, giả bộ rất bình tĩnh, nhưng mà Lôi Đức lại không được, hai mắt sáng lên nhìn hai người trước mặt, thân thể cao lớn hưng phấn đến giật giật, kích động bắt tay áo Tạ Vinh.
"Cmn! Thật mẹ nó sướиɠ! Thật mẹ nó sướиɠ! Thật mẹ nó sướиɠ! Đơn giản mà sảng khoái lòng người! Tôi muốn cong, tôi muốn cong !!!"
Tạ Vinh cũng rất kích động, hắn để lôi Đức tùy ý lôi kéo, trong lòng càng thêm kiên định, lão đại không có nằm phế! Lão đại trông mạnh mẽ hơn!
Mấy người bước ra khỏi tòa nhà quân bộ, Nguyên Dã đi phía trước vừa đi vừa nghĩ, sau hôm nay mấy lão già này nhất thời sẽ không hành động hấp tấp, hắn có chứng cứ trong tay, nhưng chứng cứ không đủ vặn ngã cả 8 vị tướng kỳ cựu, nhất thiết phải thu thập bằng chứng có tính quyết định mới được.
Cũng may, trong khoảng thời gian ngắn, đám lão già này sẽ không làm gì vì bảo vệ bản thân, anh có thể thoải mái một hồi.
Đã lâu rồi không nhìn thấy tiểu yêu tinh, rõ ràng chỉ mới tách ra mà đã nhớ da diết.
Nguyên Dã xoa cằm, thầm nghĩ may mình có chức danh tổng giáo quan ở Học viện Quân sự Đế quốc, trong thời gian này, đến Học viện Quân sự Đế quốc chơi và "chăm sóc" tiểu yêu tinh kia.
Ý tưởng của Tông Vực trùng hợp với anh ta, anh cũng đang nghĩ đến việc đi đến Học viện Quân sự Đế quốc để trở thành một giáo quan, thứ nhất, Học viện Quân sự Đế quốc rất an toàn, thứ hai, người phụ nữ nhỏ của anh vẫn còn ở đó. Đã đến lúc gặp mặt chính thức, anh đã nóng lòng muốn được nhìn thấy người phụ nữ nhỏ nhắn quyến rũ đó.
Bốn người lên xe, Tông Vực và Nguyên Dã đồng thanh nói: "Đi học viện quân sự đế quốc!"
Lời còn chưa dứt, cả hai đã nhìn nhau với ánh mắt đầy địch ý.
Nha, suýt nữa đã quên còn một tình địch thực lực mạnh mẽ.
Đây là Nguyên Dã.
A, lòng mang ý đồ xấu, lòng lang dạ thú.
Đây là Tông Vực.