Người một nhà ngồi trên ghế sô pha uống trà, Lâm Điềm Điềm trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng nói: "Con đã đăng ký học viện quân sự đế quốc, con sẽ đi thi vào ngày 16. "
Lâm Minh Kỳ ngẩng đầu nhìn cô, cau mày muốn nói lại thôi.
Lâm Điềm Điềm để ý nhưng không nhìn anh ta. Anh cả này đã tốt nghiệp học viện quân sự đế quốc, ra chiến trường, hiện đang là giáo quan của học viện quân sự đế quốc. Vì đã không tuyển sinh mười năm nên anh ta đã được đế quốc gửi đi thực hiện các nhiệm vụ bí mật.
Lúc đó lúc ghi tên không có nhớ tới vụ này, nhưng chợt nhớ ra sau khi gặp anh ta. Mặc dù anh ta là một trong những giáo quan, nhưng Lâm Điềm Điềm không muốn nhờ anh ta chiếu cố cô. Thay vào đó, cô hy vọng rằng hai người có thể giả vờ như họ không biết nhau.
Lâm Kiều Kiều kinh ngạc nhìn cô, cha Lâm tương đối bình tĩnh mà đặt tách trà trong tay xuống, còn mẹ Lâm thì đứng dậy lớn tiếng nói: "Không thể!"
Lâm Điềm Điềm nhấp một ngụm trà và nói: "Mẹ đừng gấp, nguyện vọng từ lâu của con là thi vào học viện quân sự, mong mẹ có thể ủng hộ quyết định của con."
Mẹ Lâm có chút tức giận, vẫn luôn biết đứa nhỏ này có chủ ý, nhưng thế này có chủ ý quá, đăng ký mà không bàn bạc với gia đình, một cô gái nộp đơn vào học viện quân sự, cô nghĩ như thế nào!
"Ta không đồng ý!"
Lâm Điềm Điềm thở dài, chậm rãi nói: "Mẹ, mấy năm nay con không có sở thích gì, việc duy nhất con muốn làm là vào học viện quân sự. Thể chất và trí lực của con đều trên A, mẹ yên tâm, hơn nữa trong nhà, có em ba làm bạn với cha mẹ, cho nên con mong mẹ có thể đồng ý mong muốn vào trường quân sự của con ”.
Mẹ Lâm muốn nói điều gì đó, nhưng cha Lâm đã ngăn bà lại.
"Quyết định?"
"Vâng, thưa cha."
Cha Lâm suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Điềm Điềm, lâu rồi ông không quan sát đứa trẻ này cẩn thận, họ đã nợ cô ngần ấy năm, nên không thể trách đứa trẻ không thân thiết với bọn họ.
Trong lòng biết tính cô quật cường, tuy nhìn có vẻ dễ nói chuyện nhưng đứa trẻ này rất giống ông, một khi cô đã quyết định thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
"Quyết định thì đi, cha hi vọng con không hối hận, nhớ chú ý an toàn, bảo vệ tốt chính mình."
Mẹ Lâm vội vàng muốn nói điều gì đó nhưng bị cha Lâm giữ lại. Làm cha mẹ đã thiệt thòi đứa trẻ chờ đợi hơn 20 năm nay, cuối cùng đứa trẻ muốn làm điều gì đó, đừng ngăn cản, không nên ngăn cản, toàn lực ủng hộ đi.
Lâm Điềm Điềm nở nụ cười chân thành đầu tiên kể từ khi bước vào nhà, "Cảm ơn cha."
Cha Lâm xua tay, liếc nhìn con trai cả, "Em gái anh sắp vào học viện quân sự. Anh là giáo quan, nếu thuận tiện anh có thể chăm sóc con bé nhiều hơn."
Lâm Điềm Điềm muốn nói không, nhưng cô đã bị chặn trước khi nói, Lâm Minh Kỳ gật đầu, "Cha đừng lo, con đã biết."
Nói nhiều cũng vô ích, sau này có thể không thường xuyên gặp phải ở trường học, dù sao có rất nhiều giáo quan, cũng không nhất định là anh ta huấn luyện mình.
Cuối cùng mọi việc cũng đã ổn thỏa, Lâm Điềm Điềm thở phào nhẹ nhõm, không hề phí sức như cô tưởng tượng.
Cảm thấy nhẹ nhõm cô bắt đầu nhớ bạn trai, rất muốn về nhà ôm bạn trai nói chuyện, nhưng sắp phải tách ra, cô cảm thấy rất không nỡ.
Sau khi sự việc đã giải quyết xong, ngồi không cũng không có ý gì, hơn nữa thật sự không biết nói gì, cứ ở đó thật xấu hổ, Lâm Điềm Điềm đứng dậy chào tạm biệt cha Lâm và mẹ Lâm.
"Vậy thì con về trước đi. Con sắp làm bài kiểm tra. Con về để chuẩn bị và sắp xếp những thứ con sẽ mang theo."
Cha Lâm gật đầu, mẹ Lâm muốn nói lại thôi, cuối cùng đành dặn dò vài câu, "Phải chú ý an toàn, đừng va chạm với người trong học viện quân sự, đừng đánh nhau, nếu có việc gì thì tìm anh trai."
Lâm Điềm Điềm đáp ứng, sắp chia tay, cô hơi do dự, sau đó bước lên phía trước ôm mẹ Lâm đang lo lắng,
lại ôm lấy cha Lâm, vỗ đầu Lâm Kiều Kiều, mắt nhìn anh cả, xoay người rời đi.