Lâm Kiều Kiều hai mắt xoay tròn, giả vờ do dự, vỗ tay, lớn tiếng nói: "Vậy thì cha mẹ mỗi người hôn con một cái a!"
Mẹ Lâm cười run người, còn cha Lâm vui vẻ không chịu được, vừa cười vừa mắng: "Con đồ quỷ nhỏ thông minh, đây là thưởng kiểu gì vậy, như vậy đi, ngày mốt có hội nghị về mô hình cơ giáp mới, con không phải thích mô hình cơ giáp sao, đi tùy chọn, cha mua cho con! "
Lâm Kiều Kiều nhảy lên bổ nhào vào lòng cha Lâm, "Con cảm ơn cha! Cha thật tốt!"
Mẹ Lâm giả bộ không vui bĩu môi, "Chỉ biết cha tốt, mẹ không tốt sao?"
Lâm Kiều Kiều hôn lên mặt mẹ Lâm, "Mẹ cũng tốt!"
Cả ba cùng cười.
Cánh cửa lại mở ra, lần này là anh cả nhà họ Lâm.
Lâm Kiều Kiều từ trên ghế salon nhảy xuống, bay nhào vào trong ngực của người đàn ông cao lớn ở cửa, "Anh cả, anh cả!"
Lâm Minh Kỳ dang tay đón lấy cô bé chạy tới, xoa xoa đỉnh đầu của cô, cười nói: "Kiều Kiều nhớ anh cả không?"
“Nhớ,nhưng có nhớ, anh cũng đã một tuần rồi anh không về gặp em!” Lâm Kiều Kiều làm nũng trong tay hào phóng của anh trai.
“Thời gian trước anh đi làm nhiệm vụ mới trở về ngày hôm qua.” Lâm Minh Kỳ an ủi cô em gái.
Lâm Kiều Kiều vội vàng chui ra khỏi vòng tay của hắn nhìn trái nhìn phải, "Anh trai không bị thương đúng không?"
Lâm Minh Kỳ mỉm cười, "Anh lợi hại như vậy làm sao có thể bị thương chứ, đừng lo lắng, Kiều Kiều."
Hai người đi tới ghế sô pha, nhìn thấy Lâm Điềm Điềm đang ngồi trên ghế sô pha, Lâm Minh Kỳ nhẹ giọng nói: "Em hai tới a."
Lâm Điềm Điềm đứng lên chào, "Anh cả."
Lâm Minh Kỳ gật đầu, "Ừ."
Mẹ Lâm tươi cười đứng dậy đi vào bếp, "Mẹ xem cơm thế nào rồi? Trước anh chị em các con trò chuyện trước nhé!"
Cha Lâm cũng đứng dậy đi vào bếp, Lâm Kiều Kiều kéo anh cả đến chiếc sô pha lớn và ngồi xuống, hai người trò chuyện với nhau về một số điều thú vị.
Lâm Điềm Điềm ngồi yên lặng, với một nụ cười trên khóe miệng, không nói gì.
Bạn bè của Lâm Điềm Điềm luôn cảm thấy rằng cái tên của cô không hợp với tính cách của cô, cô rất ít nói và không có tính cách ngọt ngào, hầu hết thời gian, cô rất đạm nhiên, nhìn như rất thoáng, không có chuyện gì có thể làm cho cô thương tâm.
Lâm Điềm Điềm cũng cho là như vậy, sau khi hiểu chuyện, cô hiếm khi buồn, hồi nhỏ cô mới tập đi, mỗi khi thấy cha mẹ Lâm về nhà, cô vui vẻ chạy đến, nhưng cha Lâm mẹ Lâm chỉ về lấy tài liệu quan trọng, có khi tâm trạng tốt nhiều nhất ôm cô trước khi ra ngoài, có khi tâm trạng không vui thì chỉ trực tiếp bảo quản gia trí năng đưa cô đi.
Sau khi đứa trẻ bé bỏng va vào tường hết lần này đến lần khác, đứa trẻ học được cách không có những kỳ vọng xa vời, không có mong chờ sẽ không thất vọng. Cho nên bây giờ dù bản thân trông như người ngoài cuộc cũng sẽ không khó chịu.
Đồ ăn làm xong, mẹ Lâm gọi ba đứa trẻ đến phòng ăn ăn cơm, Lâm Kiều Kiều trực tiếp đi đến bên cạnh mẹ Lâm, Lâm Minh Kỳ ngồi bên cạnh cha Lâm, còn Lâm Điềm Điềm ngồi bên cạnh anh cả nhà họ Lâm, đối diện Lâm Kiều Kiều.
Thức ăn rất phong phú, mấy người vừa nói vừa cười, dường như bất cứ nơi nào có Lâm Kiều Kiều đều có tiếng cười.
Lâm Điềm Điềm lẳng lặng ăn, buổi sáng ăn muộn, nên không có cảm giác thèm ăn.
Mẹ Lâm bưng hai bát canh, một bát cho con gái, bát còn lại để trước mặt con gái nhỏ, vừa định uống, đột nhiên nhớ tới cô con gái thứ hai bên kia, mẹ Lâm có chút ngượng ngùng, không khỏi có chút xấu hổ. Nhanh chóng múc thêm một bát đặt trước mặt Lâm Điềm Điềm.
Lâm Điềm Điềm sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu lên cười nói: "Cảm ơn mẹ."
Mẹ Lâm cũng mỉm cười, bà vẫn có chút áy náy nhưng Lâm Kiều Kiều lại chuyển hướng chú ý bằng vài lời.
Lâm Điềm Điềm nhìn canh trước mặt, nghĩ xem có nên uống hay không, nếu không uống không tốt. Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua mẹ Lâm múc canh cho cô, uống cũng không tốt, cô bị dị ứng với hải sản.
Trong lúc do dự, mẹ Lâm thấy cô có chút không yên, quan tâm nói: "Điềm Điềm, không thấy ngon miệng sao, uống chút canh đi, canh này rất tươi, em gái con thích nhất, hai người các con có khẩu vị gần giống nhau."
Lâm Điềm Điềm liếc nhìn các món ăn trên bàn, mẹ Lâm nói là bà làm theo khẩu vị của cô, thực ra cô ăn thanh đạm, không ăn nhiều thịt, nhiều nhất chỉ ăn một ít cháo thịt, đừng nhắc đến sườn heo kho và cá kho tộ rất nhiều dầu mỡ, đây là những món cô không ăn được, cô thích nhất là rau, trên bàn chỉ có một đĩa, ngược lại Lâm Kiều Kiều ăn rất vui vẻ.
Lâm Điềm Điềm chớp mắt, cười nói với mẹ Lâm: "Mẹ, con bị dị ứng với hải sản."
Nhà hàng im lặng một lúc, Lâm Minh Kỳ, cha Lâm và mẹ Lâm, dừng đũa lại, Lâm Kiều Kiều nhìn quanh và đặt miếng sườn trong tay xuống.
Mẹ Lâm lúng túng cười, không biết nên nói gì, cha Lâm nhíu mày không nói.
"Ngài không biết là bình thường. Con mấy năm trước mới phát hiện, không sao cả."
Lâm Điềm Điềm nhẹ nhàng nói, giọng điệu của cô không một tia chập trùng, dường như cô không để ý.
Mẹ Lâm nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, cha Lâm cúi đầu cầm đũa lên, trầm giọng nói: "Ăn cơm đi."
Mấy người lúc này mới lại bắt đầu ăn, nhưng trên bàn không ai nói chuyện.
Lâm Điềm Điềm trong lòng biết là kết quả, khẽ thở dài, nếu là bình thường uống thì uống, cùng lắm thì nằm mấy ngày, nhưng hai ngày nữa, cô sẽ đi học viện quân sự đế quốc để kiểm tra thể chất. Nếu cô bị dị ứng vào lúc này, nó sẽ ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra, lợi bất cập hại.
Chỉ có thể đổ thừa cô không biết nói chuyện, khiến bầu không khí trở nên thật lúng túng.
Lâm Kiều Kiều gặm xương sườn, lần đầu tiên cô ta ăn xong bữa ăn trong một môi trường ngột ngạt như vậy.
Mười phút sau, mấy người lần lượt rời khỏi bàn, Lâm Điềm Điềm ngồi trên ghế sô pha, quyết định nói chuyện đến học viện quân sự đế quốc.