Tướng Quân Ở Dưới

Chương 12: Thuộc hạ

Đỗ xe ở bãi đậu xe gần đó,Lâm Điềm Điềm xuống xe, chỉnh lại váy rồi thản nhiên đi vào nhà hàng.

Cách đó không xa, Lôi Đức đang bí mật tìm tướng quân nhìn thấy Lâm Điềm Điềm đang đi vào, dùng vai đυ.ng vào Tạ Vinh bên cạnh.

"Nhìn xem, cô gái đó rất có khí chất cũng rất xinh đẹp."

Tạ Vinh quay đầu nhìn bóng lưng người bước vào nhà hàng, nhíu mày, "Đến lúc nào rồi mà còn nhìn gái, mau đi tìm tướng quân, tinh thần lực của tướng quân vẫn chưa khôi phục, tuy rằng đại não biểu hiện sinh mệnh không có dấu hiệu bất thường, nhưng sợ ngoài ý muốn.”

"Đúng, đúng, nhanh đi tìm tướng quân." Lôi Đức sờ sờ cằm. "Ngươi nói tướng quân được vận chuyển đến đâu? Đầu mối là trong kho búp bê tìиɧ ɖu͙© bị hỏng. Tướng quân đóng gói gửi đi đâu?"

Đầu của Tạ Vinh gần đây buồn sắp hói, tướng quân của anh ta đang hồi phục tốt trong Bệnh viện Quân đội đế quốc, nhưng bất ngờ bị một nhóm khốn kiếp không rõ danh tính đánh cắp. Theo dõi cho thấy tướng quân đã tẩu thoát khỏi xe giữa chừng, cuối cùng trốn thoát đến một nhà máy sản xuất búp bê tìиɧ ɖu͙©. sau đó cũng lại không đi ra.

Việc mất tướng là một sự kiện trọng đại, nhưng địch tối ta sáng, chưa hiểu rõ về địch thì chưa thể bại lộ, nên không thể làm gì khác hơn phải bí mật tìm kiếm.

Hôm qua Tạ Vinh và Lôi Đức đã khám xét nhà máy một lần, không phát hiện tướng quân.

Chỉ cần nghĩ đến tướng quân hôn mê bị người thế này thế kia, Tạ Vinh liền cảm thấy run lên!

"Chết tiệt, mau tìm đi, ta con mẹ nó làm sao biết ở đâu! Hôm qua có 39 đơn đặt hàng búp bê nam, tìm từng nhà một cũng phải tìm được tướng quân!"

Lôi Đức cũng vừa lo lắng vừa hoảng sợ, cho dù bình thường tâm có lạc quan cỡ nào, hắn cũng không dám cam đoan tướng quân an toàn vào lúc này.

"Hài, ngươi nói tướng quân hôn mê không cử động được. Tại sao người mua này không trả lại? Một khi đã trả lại thì rất dễ tìm." Lôi Đức buồn bực oán trách một câu.

Tạ Vinh cũng tò mò, cũng rất tò mò, búp bê tìиɧ ɖu͙© hiện tại hoàn toàn tự động, tại sao không trả lại cái không thể động đậy?

Chỉ có Lâm Điềm Điềm biết điều này, cho dù bạn trai không cử động được thì cô cũng sẽ không trả lại, có thể tự mình động, hơn nữa người đàn ông của cô không thể bị những người phụ nữ khác động vào! Cũng không nỡ để anh bị tiêu hủy.

Khi vừa bước vào nhà hàng, một người phục vụ bước đến và hỏi: “Xin hỏi có mấy vị?” Người phục vụ tướng mạo rất đẹp mỉm cười hỏi, người đẹp mỹ lệ luôn là cảnh đẹp ý vui, người phục vụ muốn lưu ấn tượng tốt với cô, cho nên phá lệ ân cần.

"Chỉ mình tôi."

Người phục vụ dẫn cô đến một chỗ ngồi rất trang nhã, ân cần kéo ghế cho cô.

“Cảm ơn.” Lâm Điềm Điềm mỉm cười cảm ơn.

“Không cần khách khí, có việc gì cứ gọi cho tôi.” Giọng người phục vụ rất nhẹ nhàng, rót một ly nước chanh mật ong cho Lâm Điềm Điềm trước khi rời đi.

"Được."

Trên bàn có menu thông minh, chỉ cần vuốt trên bàn là có thể lật xem các món và gọi món, rất tiện lợi.

Sau khi chọn hai hoặc ba món ăn kèm, Lâm Điềm Điềm uống nước chanh mật ong rồi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Chỉ chốc lát sau đồ ăn đã sẵn sàng. Nhà hàng này là một trong số ít nhà hàng có đầu bếp nấu ăn. Hiện nay nhiều nhà hàng sử dụng người máy trí năng tiên tiến để nấu ăn. Chỉ cần nhập chương trình là có thể làm bất kỳ bữa ăn nào mình muốn. Người máy trí năng đong đếm nguyên liệu và gia vị rất chính xác, vì vậy hương vị rất tốt.

Nhưng Lâm Điềm Điềm vẫn thích các món ăn do các đầu bếp làm, các món ăn do người máy chế biến thiếu đi một tia khói lửa cùng tình cảm hơn so với các món ăn do con người làm.

Đây cũng chính là lý do cô thích tự tay nấu nướng, Lâm Điềm Điềm từng mơ tưởng đến việc nấu những bữa ăn ngon mỗi ngày cho nửa kia của mình, nhưng đã thấy chia chia hợp hợp, Lâm Điềm Điềm dần dần không còn chờ mong tình yêu, nếu như không phải anh xuất hiện......

Nghĩ đến cảnh bạn trai nằm ở nhà, Lâm Điềm Điềm mỉm cười hạnh phúc.