Trong vòng một phút, Tông Vực đã uống một bát lớn cháo thịt và các món ăn kèm khá ngon.
Thỏa mãn sờ bụng một cái, miễn cưỡng đạt đến no bụng tám phần, nhìn trên bàn hoa quả cùng đồ ăn vặt, Tông Vực lại dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt những vật này, cuối cùng có cảm giác mười phần chắc bụng.
Tắt máy trí năng quản gia đứng ở một bên nạp điện, Tông Vực nghĩ nghĩ, sửa đổi một số chương trình của quản gia trí năng, sau đó gom rác lại và đặt dưới chân quản gia trí năng.
Tông Vực đã làm tất cả những điều này, tìm thấy một bàn chải đánh răng dự phòng trong phòng tắm, nhanh chóng đánh răng và rửa mặt, sau đó giấu bàn chải đánh răng đi.
Cơn chóng mặt ập đến, Tông Vực biết hiện tại không thể đi ra ngoài, người bắt anh cũng không biết là nhóm người nào, hơn nữa tinh thần lực của anh vẫn chưa chữa trị khỏi nên anh không thể dễ dàng ra ngoài và tự đưa mình vào bẫy. quang não không thấy, không thể liên lạc với thuộc hạ đáng tin cậy, Tông Vực chỉ có thể trốn trong ngôi nhà này trước, mặc dù cái giá phải trả là lấy thân gán nợ......
Trước khi ngất đi, Tông Vực đã nhẹ nhàng ngả lưng xuống giường, đắp chăn bông, kéo bàn tay nhỏ bé của cô gái khoác lên tay mình, sau khi mọi thứ trở lại bình thường, anh còn chưa kịp xem cô gái đã phá thân xử nam của mình trông cứ như thế nào đã hôn mê bất tỉnh.
Sáng hôm sau, Lâm Điềm Điềm tỉnh dậy sau cơn mơ, dụi dụi đôi mắt khô khốc, nhắm mắt lại sờ soạng ngực và cơ bụng của bạn trai một lát.
Lâm Điềm Điềm ngồi dậy sau khi chơi với lưu manh một lúc, sáng sớm liền có thể nhìn thấy bạn trai khuôn mặt tuấn tú, Lâm Điềm Điềm tâm tình vô cùng vui vẻ.
"Nụ hôn chào buổi sáng, buổi sáng tốt lành chồng a ~"
Khẽ hôn lên môi bạn trai, Lâm Điềm Điềm mỉm cười đứng dậy rửa mặt thay quần áo.
Trong phòng khách dọn dẹp rất sạch sẽ, đêm qua, mấy túi đồ ăn vặt và vỏ trái cây đó đã được quản gia trí năng bị người âm thầm sửa đổi chương trình vứt đi vào sáng sớm, thêm trái cây và đồ ăn vặt mới. Lâm Điềm Điềm, người thần kinh hơi thô không phát hiện sự khác biệt này.
Chén đĩa từng dùng tối hôm qua cũng đã được rửa sạch và cất đi, Lâm Điềm Điềm dự định sau khi rửa sẽ hâm lại cháo còn sót lại ngày hôm qua, trong tủ lạnh vẫn còn một ít món ăn kèm, làm nóng có thể ăn chung.
Sau khi mở tủ lạnh, tìm kiếm hồi lâu, phát hiện cháo thịt và đồ ăn kèm đã hết sạch, Lâm Điềm Điềm sờ cằm, bối rối chớp mắt.
"Alger, cậu có thấy cháo hôm qua tôi để trong tủ lạnh không?"
Người quản gia trí năng Alger bước đến gần cô và kính cẩn nói: "Thưa Chủ nhân, do Đêm qua cúp điện, đồ ăn ngài để trong tủ lạnh hỏng hết, sáng nay tôi đã vứt bỏ. "
Giọng nói điềm tĩnh của Alger trả lời câu hỏi của chủ nhân.
"Ồ, vậy được rồi, cậu làm rất tốt, cảm ơn."
"Không có chi, chủ nhân của tôi."
Lâm Điềm Điềm quyết định ra ngoài ăn, mặc dù đồ ăn bên ngoài không ngon bằng những gì cô tự nấu, nhưng trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn, không thể làm gì khác hơn ứng phó tạm một trận.
"Alger, làm ơn giúp tôi mua một chút nguyên liệu nấu ăn, chỉ là những thứ cậu thường mua, và mua lượng trong ba ngày."
"Vâng, chủ nhân."
Sau khi dặn dò Alger, Lâm Điềm Điềm quay trở lại phòng ngủ dọn dẹp giường, mặc đồ ngủ cho chồng và trang điểm nhẹ.
"Chồng, em đi ra ngoài, về nhà mẹ đẻ, đợi em về ~"
Một giọng nói vui vẻ vang lên bên tai người đàn ông, nhưng như mọi khi, không có phản hồi.
Lâm Điềm Điềm mặc một chiếc váy liền, mái tóc đen dài thẳng buông xõa, khuôn mặt nhỏ trắng noãn những đường nét xinh xắn như một đóa sen thanh tao, thuần khiết mà xinh đẹp.
Sau khi lái chiếc xe điện từ trong ga ra, Lâm Điềm Điềm duỗi chân dài ngồi vào ghế lái, ung dung điều khiển chiếc xe điện từ đến một nhà hàng cách đây không xa.