Lâm Thanh bị hành động bất ngờ tự làm bị thương mình của Lâm Đạm dọa cho sợ hãi, nhất thời sững sờ tại chỗ. Lý Hiến nhanh chóng phản ứng lại đầu tiên, hắn tiến lên ôm nàng rời đi nhưng Lâm Đạm vẫn cố chấp quỳ trên mặt đất, không hề động đậy dẫu chỉ một chút, phảng phất như có ngàn cân đè nặng.
Đinh Mục Kiệt cũng chạy đến giúp đỡ, đỏ mắt nói: “Lâm Đạm, ngươi đang làm cái gì vậy, tại sao lại làm đến nông nỗi này! Nguyên soái và tướng quân đều đang ở trên trời nhìn ngươi đấy, bọn họ tuyệt đối sẽ không trách ngươi đâu! Ngươi mau đứng dậy đi! Người đâu, mời quân y đến đây, nhanh lên!’’ Sống lại hai đời, hắn chưa bao giờ cảm thấy hoảng loạn như thế này, từ tận sâu trong lòng trào dâng một cảm giác sợ hãi khó có thể diễn tả thành lời. hắn sợ Lâm Đạm sẽ cứ thế rời đi, giống như Lâm lão nguyên soái, Lâm tướng quân và tất cả con cháu Lâm gia. Hóa ra nhắc đến chuyện chết trận sa trường, da ngựa bọc thây có vẻ lừng lẫy anh hùng như thế nhưng lúc thực sự phải đối mặt với nó lại gian nan đến vậy.
Lâm Đạm bình tĩnh kiên định hất tay Đinh Mục Kiệt và Lý Hiến ra, lại liếc mắt nhìn đến vị quân y vội vàng chạy đến một cái. Vị quân y kia bị ánh mắt nhuốm máu của nàng dọa cho sợ hãi liên tục lui về phía sau, không dám đến gần. Lúc này Lâm Đạm mới nhìn về phía Lâm Thanh, từng câu từng chữ nói: “Nếu ngày mai ta phải chết thì hãy cứ coi như tội danh gϊếŧ phụ thân ta đã chuộc lại; còn nếu ta không chết, ta nhất định sẽ diệt quân Hung Nô… Báo thù có tất cả con cháu Lâm gia, cho tất cả các tướng sĩ đã tử trận, được không?’’
Đến lúc này Lâm Thanh mới hồi phục lại tinh thần, phịch một tiếng quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa gào khóc: “Tỷ tỷ, ta sai rồi! Ta thực sự sai rồi! Lúc nãy ta không nên nổi giận với tỷ, ta chỉ giận bản thân mình bất tài vô dụng mà thôi. Tỷ mau đứng dậy để cho quân y băng bó vết thương đi, ta cầu xin tỷ đấy!’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch
Nhưng Lâm Đạm lại không để ý đến hắn, không nói một lời quỳ gối trước linh đường, mặc cho máu tươi từ bụng mình ào ạt chảy ra bên ngoài. Mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì Lâm Thiết thực sự do chính tay nàng gϊếŧ chết, tội danh gϊếŧ phụ thân này nàng nên gánh vác. Lúc đó nàng vẫn luôn không ngừng tu luyện nội lực nhưng lại phát hiện bản thân tựa như đã chạm vào một vách ngăn kiên cố nào đó, với công lực trước mắt của nàng căn bản không thể nào phá vỡ được lớp chắn ấy. Nói cách khác, cho dù nàng chưa từng đắn đo băn khoăn, tiếp tục tu luyện võ công thì cũng không thể cứu được Lâm Thiết.
Đôi khi nhân lực sẽ trở nên nghèo nàn, tất cả mọi thứ nếu đã cố gắng làm hết sức mình thì chỉ còn có thể trông chờ vào ý trời mà thôi. Nghĩ đến đây, rốt cuộc Lâm Đạm cũng buông xuống chút tự trách cuối cùng trong lòng mình, rơi vào trầm mặc.
Lâm Thanh đau khổ khuyên nhủ Lâm Đạm, mỗi lần lắc lư người nàng lại thấy càng nhiều máu tươi chảy ra từ trong bụng nàng, nhất thời không dám lộn xộn nữa. Hắn khóc đến mức không thở được, khóc đến trên mắt đều là nước mắt nước mũi tèm lem, giống hệt như một đứa trẻ bị lạc đường không nơi nương tựa. Lẽ ra tất cả những gì tỷ tỷ phải chịu đựng bây giờ phải là do hắn gánh vác, nhưng là hắn hèn nhát trốn tránh nên tỷ tỷ mới phải đứng ra. Người mà hắn phải căm hận nhất không phải tỷ tỷ mà chính là bản thân hắn, chính là con người bất tài vô dụng lại nhu nhược này!
Lý Hiến đỏ bừng hốc mắt ra lệnh: “Người đâu, nâng Lâm tướng quân trở về cho ta!’’
Đinh Mục Kiệt chợt tiến lên một bước, khàn khàn giọng nói: “Các ngươi đừng chạm vào nàng nữa. Nếu không cho nàng quỳ gối ở đây tạ tội thì nàng sẽ không bao giờ vượt qua được nhưng khúc mắc và tự trách trong lòng, điều này càng khó chịu hơn cả việc gϊếŧ nàng, các người hiểu không?’’ Đã từng, hắn đã từng coi thường cảm nhận của Lâm Đạm, nhưng hôm nay hắn sẵn lòng đứng ở góc độ của nàng, cẩn thận suy nghĩ về tất cả mọi chuyện vì nàng. Nàng muốn chuộc tội vậy cứ để cho nàng chuộc tội, còn hắn sẽ luôn ở bên cạnh nàng.
Nghĩ là làm, Đinh Mục Kiệt vén vạt áo lên, chậm rãi quỳ xuống bên cạnh Lâm Đạm.
Lý Hiến chua xót nhắm mắt, trong l*иg ngực trào dâng một cảm giác hỗn loạn, cuối cùng nhẹ khoát tay một cái, ra hiệu cho các tướng sĩ lui xuống. Tội danh gϊếŧ phụ thân, bốn chữ này rốt cuộc nặng nề đến nhường nào hắn không cách nào tượng tượng nổi, cũng không dám tưởng tượng. Hắn chỉ biết rằng nếu mình và Lâm Đạm hoán đổi vị trí cho nhau, dĩ nhiên hắn không thể nào sống sót trở về, càng không thể quỳ gối ở chỗ này, bởi vì lúc còn ở trên chiến trường hắn đã sớm sụp đổ, sau đó bị quân Hung Nô tàn sát mà chết.
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp của Lâm Đạm, trong mắt không ngừng lóe lên sự thấu hiểu, kính nể, thương tiếc… Hắn biết, Lâm tướng quân đã ra đi trong nụ cười thanh thản, lúc chết trong lòng ngài ấy tràn ngập cảm giác vui vẻ yên tâm. Bởi vì có Lâm Đạm ở đó, Lâm gia tuyệt đối sẽ không bao giờ sụp đổ. Nàng có thể làm những việc mà người bình thường không thể làm, cũng có thể gánh được trách nhiệm mà người thường không thể gánh, xương sống của nàng còn cứng rắn hơn cả sắt thép, nàng chính là linh hồn mới của quân đội Lâm gia.
Chỉ cần bước qua rào cản lần này thì trên đời sẽ chẳng còn vấp ngã nào có thể quật ngã nàng, nàng sẽ trở nên vững chắc không gì phá vỡ nổi!
Rõ ràng mấy vị tướng còn lại cũng nghĩ như thế, vì vậy bọn họ lần lượt đi đến sau lưng Lâm Đạm, theo nàng quỳ xuống trước linh đường, nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập khâm phục và kính sợ. Nàng không thẹn với lòng, không thẹn với liệt tổ liệt tông Lâm gia, càng không thẹn với mấy chục vạn tướng sĩ tìm được con đường sống trong đường tơ kẽ tóc!
Hôm nay nếu không có sự hy sinh quên mình của Lâm tướng quân, nếu không có Lâm Đạm nhanh chóng quyết định thì sẽ không còn quân đội Tây Chinh tồn tại trên thế gian nữa.
Thấy mấy vị tướng quân đều quỳ xuống, các binh lính xung quanh cũng tập trung lại, đồng loạt quỳ xuống. Nhìn bóng lưng mảnh khảnh nhỏ bé quỳ ở hàng đầu tiên, ánh mắt bọn họ càng thêm kiên định. Lâm tướng quân đã chết, nhưng bọn họ vẫn còn có một Lâm tướng quân mới.
Tiếng khóc nức nở của Lâm Thanh dần dần ngừng lại, hắn nhìn trái nhìn phải các chiến hữu bên cạnh mình, lại quay đầu nhìn xuống các binh lính đen nghìn nghịt đang quỳ phía dưới, tự tận đáy lòng trào dâng một cảm giác hổ thẹn không thể diễn tả thành lời.
Bên này, Tiết Chiếu đang nằm trong doanh trướng chờ đợi quân y đến rút mũi tên trên người ra. Thực ra trong buổi tỷ thí hôm qua hắn đã bị Lâm Đạm đánh trọng thương, nhưng lại ngại vì thể diện nên đã giấu diếm với người bên ngoài, lúc lên trường dĩ nhiên không có sức lực đánh trả, chẳng mấy chốc đã bị bắn trúng rồi ngã xuống ngựa. Cũng may các thân binh của hắn sớm đã được phân phó, lập tức nâng hắn về phía sau hậu phương, lúc này mới giữ được một cái mạng.
Sau khi trở về quân doanh, hắn nuốt không trôi cơn giận này, sai người đi tung khắp nơi lời đồn đãi Lâm Đạm lòng dạ độc ác, ngay cả chính phụ thân của mình cũng nhẫn tâm ra tay gϊếŧ hại, đồng thời xúi giục Lâm Thanh đến gây chuyện với Lâm Đạm. Dựa vào âm thanh huyên áo ầm ĩ đó, chắc chắn bên kia đang cãi nhau rất lớn rồi cũng nên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch
Vừa mới nghĩ đến đây thì đã thấy tâm phúc của hắn vén rèm lên, nhỏ giọng nói: “Tướng quân, quân y đang canh giữ ở linh đường không chịu qua đây, bảo là muốn lúc nào cũng phải trông coi Lâm Đạm, để phòng ngừa nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.’’
“Lâm Đạm thế nào rồi?’’ Trong lòng Tiết Chiếu vô cùng vui vẻ.
Tâm phúc thử dài nói: “Vì muốn chuộc tội nàng ta lại thực sự dám đâm tất cả ba nhát dao vào bụng mình, nếu tối nay không thể qua khỏi thì ngày mai sẽ có thêm một cỗ quan tài trong linh đường. Đây cũng là lần đầu tiên trong đời ta thấy một nữ nhân can trường cương nghị như vậy. Lâm Thanh bây giờ đừng nói đến chuyện cãi nhau với nàng, ngay cả lớn tiếng thở dốc cũng không dám, quỳ xuống sau lưng nàng không ngừng dập đầu xuống đất đến mức trán cũng chảy máu, trong lòng hối hận muốn chết. Mấy người Lý Hiến, Lý Trung, Phương Châu tất cả bọn họ lúc này cũng đều đang quỳ gối sau lưng Lâm Đạm, đã bị nàng thu phục hoàn toàn, còn những binh lính kia, ánh mắt người nào người nấy nhìn nàng đều toát ra tia lửa, sợ rằng sớm đã tâm phục khẩu phục rồi cũng nên. Nếu nàng không chết, đội quân Tây Chinh này vẫn là của Lâm gia, Lâm của Lâm Đạm.’’
Tiết Chiếu nghe mà trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau mới cắn răng nói: “Tại sao Lâm gia lại đột nhiên lòi ra một nhân vật như thế này chứ! Nếu người nào cũng giống như tên Lâm Thanh hèn nhát yếu đuối kia thì thật tốt biết bao nhiêu! Các ngươi hãy về bàn bạc một chút, xem xem có thể dùng thủ đoạn cũ tiêu diệt nàng ta được không?’’
Tâm phúc vội vàng ngăn cản: “Tướng quân, ngài đừng làm bậy, Lâm Đạm tàn sát quân đội Hung Nô dễ dàng giống hệt như chém dưa xắt rau, đừng nói đến việc ám sát nàng ta trên chiến trường, ngay cả đến gần nàng cũng khó lắm rồi. Ngài kiên nhẫn chờ thêm một chút nữa đi, ngộ ngỡ ngày mai nàng ta mất máu quá nhiều mà chết thì sao?’’
“Cũng được, vậy thì chờ thêm một ngày nữa.’’ Tiết Chiếu thở một hển một hơi, gian nan nói: “Nhanh mời quân y đến đây cho ta, ta đau đến mức không thể chịu nổi nữa rồi.’’
Đêm đó, quân y giúp hắn rút mũi tên trên người ta, nhưng chẳng bao lâu sau, miệng vết thương bị nhiễm trùng, lại tổn thương vào tâm mạch dẫn đến sốt cao, dùng vài chén thuốc có dược tính mạnh cũng không thể cứu chữa. Quả nhiên đúng như những gì tâm phúc của hắn đã dự liệu, trong linh đường lại nhiều thêm một cỗ quan tài.
---
Một đêm dài dằng dặc cuối cùng cũng trôi qua, Lý Hiến và Đinh Mục Kiệt đồng thời đưa tay ra muốn chạm vào người Lâm Đạm, nhưng lại đồng thời dùng lại, cẩn thận quan sát đối phương. Dường như bọn họ mới phát hiện ra sự tồn tại của nhau, trong ánh mắt có sự tìm tòi nghiên cứu, còn có một chút thái độ thù địch nho nhỏ không thể phát hiện.
Một trận tùng tùng ầm ầm vang truyền đến từ phương xa phá vỡ sự yên lặng của buổi sáng bình minh, đó chính là tiếng trống trận của quân đội Hung Nô. Bọn họ toàn tuyến bị đánh cho tan tác, chủ soái bị bắt sống, dĩ nhiên không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm được nữa muốn giương cờ tái chiến.
Lâm Đạm đột nhiên mở mắt ra nhưng lại không thèm nhìn đến hai người ở bên cạnh mình, chỉ lo kéo khăn tang trên đầu xuống quấn chặt bên hông, xách đao đứng dậy: “Tiếp tục chiến đấu!’’
“Chiến đấu! Báo thù cho những tướng sĩ đã hy sinh!’’ Nhưng binh lính quỳ gối phía sau màng vẫn luôn mang vẻ mặt đầy bi thương nhìn thấy nàng không có việc gì lập tức dâng cao ý chí chiến đấu. Bọn họ nhanh chóng đứng lên, mặc chiến bào còn chưa khô máu vào người, sau đó ngay ngắn trật tự trở về đội ngũ của mình, thiết lập trận địa sẵn sàng. Quân đội này vẫn là quân đội ấy nhưng lại hoàn toàn khác so với ngày hôm qua, tựa như vừa được đúc kết linh hồn và xương sống lại một lần nữa.
“Nguyên soái, nên xuất phát thôi.’’ Lâm Đạm xách Mạc Lệ đã bị đánh gãy xương cốt, cắt đứt gân tay gân chân của hắn.
“Xuất phát.’’ Lý Hiến liếc nhìn Mạc Lệ không biết sống hay chết một cái, cũng không hỏi nhiều.
Nhìn bóng lưng Lâm Đạm lại xa dần một lần nữa, trong lòng Đinh Mục Kiệt tràn ngập cảm giác thất bại. Nếu có thể, hắn cũng muốn được sóng vai bên cạnh nàng, hợp tác chiến đấu. Hắn không muốn tham gia khoa cử, cũng không muốn phò trợ Cửu hoàng tử, ngôi vị đế vương kia ai thích ngồi thì cứ việc ngồi, hắn chỉ muốn được bảo vệ trông nom Lâm Đạm, nhìn nàng bình an mà thôi.
---
Lên đến chiến trường, Lâm Đạm bắt chước làm theo những gì xảy ra hôm qua, cũng đánh gãy hết hàm răng của Mạc Lệ, treo hắn lên cột cờ, khinh miệt nói: “Người Hung Nô các ngươi mỗi một người đều là những con hổ không răng chẳng làm nên trò trống gì cả. Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ nhổ hết tất cả nanh vuốt của các ngươi, diệt bộ tộc của các ngươi, khiến các ngươi mãi mãi biến mất trên thảo nguyên này!’’
Một đại quân Hung Nô xưa nay vô cùng phách lối kiêu ngạo nhưng lần này chỉ biết tức giận mà không dám nói gì, ngẩng đầu nhìn lên Mạc Lệ bị tra tấn đến mức không còn hình người, trong lòng vô thức trào dâng cảm giác sợ hãi. Hôm qua Lâm Đạm tựa như một vị thần chết chóc, tùy tiện thu hoạch tính mạng người Hung Nô. Dáng vẻ nàng dẫm lên máu tanh trực tiếp xông đến vẫn còn in sâu trong trí nhớ bọn họ, tạo thành một bóng ma tâm lý khó có thể xóa mờ. Nếu là người khác ngông cuồng bật thốt ra những lời độc ác nói muốn tiêu diệt toàn bộ bộ tộc Hung Nô như nàng, bọn họ nhất định sẽ cười nhạo đối phương đang mơ tưởng hảo huyền, nhưng những lời này xuất phát từ trong miệng Lâm Đạm lại tựa như một điềm báo khiến từ đáy lòng bọn họ toát ra một cỗ khí lạnh.
Chẳng ai có thể ngờ rằng, chỉ sau một trận chiến, bọn họ đã bị Lâm Đạm dọa cho sợ hãi.
Một tên lính trinh sát Hung Nô ghé vào tai một võ tướng Hung Nô nói gì đó, ánh mắt luôn liếc nhìn về phía vùng bụng nhiễm máu của Lâm Đạm. Tên võ tướng kia gật đầu một cái, dùng ngôn ngữ của người Hồ trả lời một câu, sau đó dùng tiếng Hán cất giọng khiêu chiến, nói rằng muốn đơn độc đấu với Lâm Đạm một ván. Hiển nhiên bọn họ đã phát hiện Lâm Đạm đang bị trọng thương, nếu có thể dùng chiêu kích tướng dụ nàng đi ra rồi bắt sống nàng thì có thể chuộc nguyên soái trở về. Chiêu thức này không hề mới mẻ nhưng lại luôn hữu dụng.
Lâm Thanh càng cảm thấy hổ thẹn trong lòng, nếu đây không phải là chiến trường, hắn hận không thể đào một khe đất chui xuống. Nếu không phải hắn nhát gan yếu đuối lại giận chó đánh mèo với người, sao tỷ tỷ sẽ bị trọng thương như thế được? Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, vết thương nàng chảy máu suốt cả một đến, thân thể vốn dĩ đang suy yếu hôm nay lại không tập trung nếu lại đơn thân độc mã đánh nhau có thể sẽ bị gϊếŧ hại. Rốt cuộc hắn đang làm cái gì vậy? Nếu tổ phụ và phụ thân ở dưới suối vàng biết được chuyện này nhất định sẽ vô cùng thất vọng về hắn!