Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 68: Chiến thần (14)

Lâm Thanh gắt gao túm chặt dây cương của Lâm Đạm, cầu xin nói: “Tỷ tỷ, tỷ đừng đánh với hắn. Hắn là nhi tử của Mạc Lệ, tên là Mạc Tang, võ công cao cường, trời sinh mạnh mẽ đáng gờm, rất khó đối phó. Tỷ lại còn đang bị thương, nếu xảy ra sơ suất gì bỏ lại một mình ta thì phải làm sao bây giờ?” Mãi cho đến tận bây giờ hắn mới nhận ra người tỷ tỷ này quan trọng với hắn biết bao nhiêu. Không có tỷ tỷ ở bên cạnh, hắn căn bản không dám tưởng tượng tương lai sau này sẽ như thế nào. Chỉ dựa vào một mình hắn hoàn toàn không thể chống đỡ được một Lâm gia đang tràn ngập nguy cơ, càng không có cách nào giành được thắng lợi trong cuộc chiến tranh này.

Tỷ ấy không chỉ là chỗ dựa của hắn mà đồng thời còn là chỗ dựa của ngàn vạn tướng sĩ Đại Ngụy.

Lý Hiến cũng đi lên ngăn cản nói: “Lâm Đạm, ngươi cứ đứng trong trận địa đã bày sẵn đừng ra ngoài, ta sẽ đánh với hắn.’’

Lâm Đạm chậm rãi gỡ cánh tay Lâm Thanh ra, cũng không thèm để ý đến những lời của Lý Hiến mà trực tiếp nhìn thẳng về phía Mạc Tang, hỏi: “Ngươi là nhi tử của Mạc Lệ?’’

Mạc Tang thúc ngựa xuất trận, cao giọng gào thét: “Đúng vậy, ngươi có dám đánh nhau một trận với ta không?’’

Lâm Đạm cười lạnh một tiếng: “Rất tốt, hôm qua phụ thân ngươi cho cả nhà chúng ta gặp nhau, hôm nay ta cũng sẽ cho một nhà các ngươi được đoàn tụ.’’ Vừa dứt lời nàng đã vượt qua đám người, xách đao lên xông về phía trước.

Mạc Tang không thể ngờ được nàng lại dứt khoát như thế, sau khi sửng sốt trong giây lát rồi lập tức tiến lên nghênh đón. Hai ngươi thúc ngựa qua lại, thanh đao trên tay lần lượt đan xen, mỗi một lần lưỡi đao va chạm vào nhau đều lóe lên tia lửa. Sức lực Mạc Tang vô cùng mạnh mẽ nhưng Lâm Đạm cũng không hề thua kém chút nào, chẳng mấy chốc đã đấu với hắn mười mấy hiệp. Nếu như Lâm Đạm không bị thương thì đừng nói một Mạc Tang mà ngay cả mười Mạc Tang cũng không phải là đối thủ của nàng. Nhưng tối qua nàng mất máu quá nhiều, cơ thể này đã vô cùng suy yếu, mỗi một lần xuất chiêu là mảnh sương mù trắng xóa trước mắt lại dày thêm một tầng, tựa như không thể nào chống đỡ được nữa.

Mắt thất một đao của Mạc Tang đang chém thẳng về phía mình, như thể thề phải chém đầu nàng làm hai nửa, Lâm Đạm vì muốn tốc chiến tốc thắng nên cũng không hề có ý định né tránh mà trực tiếp đón nhận.

Mạc Tang cắn răng cười gằn nói: “Là do ngươi tự tìm cái chết!’’

Nhưng Lâm Đạm lại đột nhiên né người, dùng xương bả vai chịu đựng một đao chí mạng này, tranh thủ cơ hội đến gần Mạc Tang, sau đó nhanh như chớp lật cổ tay một cái, trực tiếp chém bay đầu của hắn. Cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công đối thủ, cho dù đã mất trí nhớ nhưng bản năng chiến đấu ăn sâu vào tận xương cốt vẫn có thể nói cho nàng biết phải làm thế nào.

Lớp áo giáp bảo vệ trên vai đã giúp nàng cản một chút sức mạnh ập xuống nhưng lưỡi đao của Mạc Tang vẫn đi vào da thịt ba phần, thiếu chút nữa đã cắt đứt toàn bộ cánh tay nàng. Lâm Đạm xé một mảnh chiến bào nhanh chóng quấn chặt vết thương lại, sau đó siết chặt dây cương, điều khiển tuấn mã của mình giơ chân trước lên dẫm nát thủ cấp của Mạc Tang.

“Còn có người của Mạc gia nào trong quân đội nữa không, ra đây đánh với ta một trận đi!’’ Khắp người nàng đều là máu tươi, rõ ràng đã bị trọng thương nhưng trên chiến trường này không có người nào dám xem thường nàng dẫu chỉ một chút.

Mạc Lệ bị treo trên không trung không ngừng phát ra tiếng than khóc đau đớn đến tột cùng, từ trước đến giờ hắn vẫn luôn thích đánh vào tâm lý chiến đấu, nhưng khi người khác sử dụng những mánh khóe tương tự lên người hắn, hắn mới nhận ra rằng cảnh tượng này tàn nhẫn và bất lực đến nhường nào. Mạc Lệ dùng tiếng Hồ hét lên một hồi, cũng không biết đang gào thét cái gì.

Quân đội Hung Nô trở nên vô cùng hỗn loạn, phải một lúc lâu sau mới thấy một nam nhân thân hình cường tráng bước ra, trầm giọng nói: “Ta là Mạc Cổ, hôm nay ta nhất định phải lấy được thủ cấp của ngươi báo thù cho phụ thân và ca ca của ta.’’ Giống như quân đội Lâm gia, quân đội Hung Nô này cũng là thân binh của Mạc Lệ, hầu hết các tướng lĩnh trong đó đều là tâm phúc hoặc con cháu hắn.

Lâm Đạm thậm chí còn không thèm nói một câu vô nghĩa với Mạc Cổ, thúc ngựa lên chặn đánh.

Suy cho cùng Mạc Cổ vẫn ôm trong lòng một tâm lý may mắn nhất định, vẫn luôn tự nhủ với bản thân rằng Lâm Đạm đã liên tục bị trọng thương, đến lượt mình chắc hẳn đã sức cùng lực kiệt, có lẽ sẽ dễ dàng đối phó hơn một chút. Nhưng hắn đã hoàn toàn sai lầm rồi, trong xương cốt Lâm Đạm có một loại bản lĩnh hơn người, càng khó khăn, tính mạng treo trên sợi tóc thì nàng càng trở nên dũng mãnh. Đối với nàng mà nói những đau đớn da thịt này thực sự không thấm vào đâu cả, ngoài tự kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý chí chiến đấu trong người nàng thì chẳng tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào khác.

Rõ ràng trước đó Lâm Đạm chưa từng xông pha vào chiến trường nhưng lại giống như một người đã trải qua hàng trăm trận chiến, một đao chém đứt đôi cây thương của Mạc Cổ, sau đó thuận tay cầm lấy mũi thương phóng thẳng về phía trái tim hắn. Tấm chắn hộ tâm giúp hắn ngăn cản một đòn trí mạng này nhưng đồng thời lại khiến Mạc Cổ cứng đờ trong chớp mắt, chỉ trong chớp mắt ấy, con ngươi màu lam của hắn lập tức xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo sáng chói, đó chính là lưỡi đao của Lâm Đạm đang đến gần hắn, không đợi hắn kịp phản ứng lại thì đầu đã lìa khỏi cổ.

Lại một cái đầu nữa lăn xuống mặt đất, trên mặt vẫn mang theo biểu cảm vừa khó tin vừa cực kỳ hoảng sợ. Người thứ hai của Mạc gia đã chết.

Lâm Đạm giơ thanh đao còn nhỏ máu lên, chậm rãi nói: “Còn ai nữa không?’’

Con cháu Mạc Cổ đồng loạt lui về phía sau một bước, bọn họ vừa lui, đại quân Hung Nô cũng theo đó lui về phía sau, hiển nhiên trận địa đã trở nên vô cùng hỗn loạn. Lâm Đạm lập tức thúc ngựa xông vào quân địch, ra lệnh: “Gϊếŧ cho ta!’’

Trước tiên nàng dập tắt sự ngạo mạn của quân đội Hung Nô, đánh tan ý chí chiến đấu của bọn họ, lúc bọn họ tỏ ra sợ hãi lập tức xung phong xông vào trận địa, bắt đầu chiến đấu. Nàng âm thầm tính toán mọi thứ từng bước từng bước vô cùng hoàn hảo, cho dù Mạc Lệ không ngừng gào thét nhắc nhở cũng chỉ phí công vô ích. Chiêu thức đánh vào tâm lý chiến đấu của hắn hoàn toàn bị Lâm Đạm trở tay lợi dụng triệt để.

Trận đánh này hoàn toàn khiến kế hoạch công phá Thiểm Bắc rồi tiến vào Trung Nguyên của người Hung Nô bị phá vỡ, quân đội Lâm gia vốn dĩ đang tràn ngập nguy cơ cuối cùng cũng có cơ hội trở mình. Sau hoàng hôn, trên chiến trường chỉ còn những thi thể chất đầy đất cùng với khói báo động vương vãi, đại quân Hung Nô với số lượng đông đảo, trang bị vũ khí hoàn hảo bây giờ chỉ còn lại chưa đầy năm chục ngàn người, có thể nói cực kỳ thảm bại.

Lý Hiến dẫn quân y đến doanh trướng muốn băng bó vết thương cho Lâm Đạm nhưng lại bị nàng ngăn cản ở ngoài cửa.

“Ta là nữ tử, có nhiều bất tiện, tự ta có thể băng bó vết thương này, các ngươi cứ để thuốc trị thương lại là được rồi.’’ Giọng điệu Lâm Đạm vô cùng bình tĩnh, như thể người bị thương tích khắp người kia không phải là chính nàng vậy.

“Không được, ngươi đang bị thương rất nặng, hành động bất tiện, nếu như lại làm vỡ miệng vết thương thì phải làm sao bây giờ? Ngươi cứ chờ ở đây, ta giúp ngươi tìm một y nữ đến.’’ Lý Hiến bỗng nhiên nhớ đến cảnh tượng hai người bọn họ gặp lại nhau lần trước, trong lòng ngoại trừ bất đắc dĩ còn có cảm giác vui sướиɠ tương phùng chậm rãi trào dâng. Lâm Đạm tựa như một chú sói cô độc, cứ mãi lẩn tránh một mình liếʍ láp vết thương, hoàn toàn không cần người khác phải quan tâm.

Nhưng hắn lại không thể ngăn cản được lòng mình muốn quan tâm chăm sóc nàng. Ấn tượng về nàng trong tâm trí hắn đã từ một thứ ánh sáng mơ hồ trở thành một thực thể càng thêm chói mắt. Vì tránh cho Lâm Đạm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn cũng không dám rời khỏi lều vải nửa bước, chỉ phái thuộc hạ đến thị trấn gần đó tìm một nữ nhân am hiểu y thuật đến đây. Lâm Thanh cũng không dám đi vào, chỉ ủ rũ cúi đầu ngồi xổm trước cửa, không ngừng ân hận sám hối với Lâm Đạm.

Đinh Mục Kiệt đi đến bên cạnh cửa, chắp tay nói: “Trang vương điện hạ, bây giờ đã là cuối thu, tiết trời đang dần bước sang mùa đông, lương thảo trong kho đã sắp kiệt quệ, có phải ngài nên nghĩ cách gì đó giải quyết vấn đề này không? Còn nữa, Mạc Lệ chính là thân đệ đệ của Thiền Vu* Hung Nô Mạc Khiếu, đám người Mạc Kỳ Mạc Thái bị Lâm Đạm gϊếŧ chết sau đó đồng thời cũng là nhi tử của hắn. Sau khi nhận được tin tức những người này đã chết, Mạc Khiếu nhất định sẽ dẫn quân đánh đến đây để trả thù. Dưới trướng hắn còn có một đội kỵ binh tinh nhuệ, sức tấn công vô cùng mạnh mẽ, năng lực phối hợp tác chiến chặt chẽ linh loạt, sức chịu đựng vượt trội hơn người, từ ngày được thành lập cho đến nay chưa từng nếm trải cảm giác bại trận, ngài nghĩ nên đối phó với lực lượng này như thế nào đây? Mặc dù số lượng đội kỵ binh tinh nhuệ này chưa đến bảy vạn người nhưng nó đã từng bao vây và thành công bóp nghẹt năm mươi vạn binh mã của Đại Ngụy, chỉ trong vòng ba ngày đã dễ dàng công phá Biện Lương thành, chiếm đóng Thái Nguyên, với thực lực của quân ta bây giờ căn bản không phải là đối thủ của bọn họ.’’

Vốn dĩ Đinh Mục Kiệt không muốn hắt cho Trang vương một gáo nước lạnh vào lúc này, nhưng hắn không thể không hắt. Mặc dù trận chiến này Đại Ngụy đã giành chiến thắng, nhưng vẫn còn quân giặc lớn mạnh hơn đang chờ ở phía sau, đây không phải lúc nên lơ là ăn mừng.

“Những thứ đó ta đều hiểu cả, về vấn đề lương thảo ta sẽ thỉnh tấu lên phụ hoàng để ngài ấy điều động lương thảo đến tiếp viện, còn về đội kỵ binh tinh nhuệ của Mạc Khiếu, có lẽ ta sẽ phải suy nghĩ thêm nữa.’’

Lý Hiến vừa dứt lời thì đã nghe Lâm Đạm ở trong doanh trướng mở miệng nói: “Nghĩ cái gì mà nghĩ, chờ cho lệnh điều động lương thảo ở kinh thành đến đây thì chỗ chúng ta bên này sớm đã bắt đầu mùa đông, các tướng sĩ cũng sắp chết đói rồi, đâu còn sức lực mà đánh giặc. Lương thảo của bọn Hung Nô đều là do ra sức cướp đoạt bá tánh Đại Ngụy chúng ta mà có được, chúng ta cũng dứt khoát thành lập một đội kỵ binh cướp bóc giống như bọn họ. Xung quanh đây còn có các tàn quân của Hung Nô chiếm đóng và nhiều du mục cướp đoạt ruộng đất dân chúng Đại Ngụy rồi định cư ở đó. Chúng ta đánh cho bọn họ bỏ đi cũng không phải là chuyện tốn công vô ích. Hôm nay chúng ta đã gϊếŧ chết mấy trăm ngàn binh mã của Mạc Lệ, bây giờ ngươi hãy lập tức phái người đến chiến trường lượm lại chiến mã và áo giáp còn sót lại, về đội kỵ binh vừa mới thành lập thì ta sẽ phụ trách huấn luyện. Thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta phải chuẩn bị nhanh lên một chút, chủ động ra trận còn tốt hơn ngồi đây chờ chết.’’

Ý chí tiến thủ dám nghĩ dám làm của Lâm Đạm lập tức xóa bỏ những băn khoăn lo lắng trong lòng Lý Hiến, hắn khẽ bật cười: “Được, ta sẽ sai người chuẩn bị. Ngươi cứ dưỡng thương cho tốt, sau này chúng ta sẽ kề vai chiến đấu.’’

Đinh Mục Kiệt vội vàng chắp tay nói: “Trang vương điện hạ, thảo dân bất tài, nguyện đóng góp một phần sức lực nhỏ nhoi của mình cho quân đội. Mặc dù sức mạnh đội kỵ binh tinh nhuệ của Hung Nô vô cùng đáng sợ nhưng chúng ta cũng có thể nghĩ cách buộc bọn chúng phải xuống ngựa, còn có thể cải tiến vũ khí để kiềm chế giáp sắt kiên cố của bọn chúng. Nếu ngài nguyện ý tin tưởng ta, xin mượn một bước nói chuyện.’’

Lý Hiến sâu kín liếc mắt nhìn hắn một cái, gật đầu nói: “Được, chúng ta đến chủ trướng nói chuyện.’’

Trên mặt Đinh Mục Kiệt cũng không lộ vẻ vui mừng, hắn điềm tĩnh đi đến cửa, ôn nhu nói: “Lâm Đạm, ngươi đừng lo lắng, trước tiên cứ dưỡng thương cho tốt rồi nói sau.’’

“Đa tạ đã quan tâm.’’ Một giọng nói không nóng không lạnh vang lên trong lều vải. Trong lòng Đinh Mục Kiệt cảm thấy hơi khó chịu nhưng cũng không dám ở lại quá lâu, nhanh chóng đi theo Trang vương. Lâm Thanh trông nom canh giữ bên ngoài lều vải một bước cũng không dám động đậy, một lát hỏi thăm tỷ tỷ có ổn không, một lát lại tỏ vẻ đang kiểm điểm lại bản thân mình, một lát lại thúc giục binh lính đi tìm y nữ đến đây, tâm trạng vô cùng hỗn loạn.

---

Vết thương của Lâm Đạm thực sự bình phục rất nhanh, chỉ mới nửa tháng sau đã khôi phục như lúc đầu, điều này chẳng những dọa cho quân y giật mình mà ngay cả chính bản thân nàng cũng có chút kinh ngạc. Sau khi vết thương lành lặn nàng lập tức bắt tay vào việc tuyển chọn ra năm ngàn tinh binh đi theo mình học đao pháp, chờ đến khi luyện tập thành thạo xong lại dẫn bọn họ đánh cướp khắp nơi trên thảo nguyên.

Đao pháp của Lâm Đạm rất đặc biệt, hơn nữa lực sát thương vô cùng đáng sợ, lại cực kỳ dễ sử dụng, chiêu thức không mới lạ cầu kỳ, chỉ chém gϊếŧ đâm thọc, mỗi ngày quơ đao mấy chục ngàn lần, cứ thế liên tiếp ba mươi bốn mươi ngày sau, diện mạo tinh thần toàn đội đã hoàn toàn khác biệt so với lúc đầu.

Lâm Đạm mang theo đội quân tinh nhuệ này không ngừng rong ruổi trên thảo nguyên rộng lớn, lúc mặt trời vừa lên tập kích bất ngờ bộ lạc phía Đông bắt ngựa; Nhưng trước khi mặt trời lặn đã đến bộ lạc phía Tây đoạt lương thảo; Đến tối lại bất ngờ có mặt ở phía Nam cướp muối sắt, quả thực là xuất quỷ nhập thần, khó có thể đoán trước. Những trang viên đồng ruộng vốn dĩ thuộc về người Trung Nguyên bị người Hung Nô chiếm đoạt đều được bọn họ thu hồi không còn một mảnh.

Dần dần, đám người Hung Nô ở vùng lân cận xung quanh đều sợ hãi Lâm Đạm, bắt đầu di chuyển vào những chỗ sâu hơn trong thảo nguyên, chỉ cần nghe danh của Lâm Đạm từ phía xa thì đã lập tức chạy trối chết. Nhìn thấy tình cảnh này, các bá tánh Đại Ngụy bị cướp bóc lúc trước cũng lục đυ.c trở về gia viên của mình và mang ơn đội nghĩa với công lao của Lâm Đạm. Bọn họ chủ động quyên góp lương thảo, hy vọng đội quân tinh nhuệ này sẽ nán lại đây lâu hơn nữa để bảo vệ sự an toàn cho bọn họ.

Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, lương thảo mà Lâm Đạm đoạt lại đã chất đông trong kho, còn có vô số ngựa và muối sắt có thể dùng. Như thế Lý Hiến đã có nguyên liệu cần thiết và dư thừa để cải tạo binh khí giáp sắt, bắt đầu tuyển chọn các thợ thủ công xung quanh đến dung luyện.

Công tác chuẩn bị cho chiến tranh cứ thế hừng hực khí thế tiến hành triển khai, cùng lúc đó quân đội của Mạc Khiếu cũng dần dần tiến vào Hà Sao, tạo thành tình thế đối chọi với quân đội Lâm gia.

Một trận đại chiến tưởng chừng như chỉ cần chạm vào một cái là nổ ngay.