Đêm đó Lâm Đạm không những không bị đưa đi mà còn được ở trong lều trại riêng của mình. Mặc dù nàng là nữ nhân nhưng trong quân doanh này chẳng có bất cứ người nào dám đánh chủ ý lên người nàng, không phải e dè thân phận nàng mà là sợ hãi võ công của nàng. Lâm Thanh cầm một bộ áo giáp đến, xấu hổ nói: “Tỷ tỷ, đến tận bây giờ ta vẫn không biết tỷ lại lợi hại đến thế, nếu như ta cũng có võ công cao cường như tỷ thì tốt biết mấy, có lẽ sẽ không phải trơ mắt nhìn tổ phụ và các thúc bá huynh đệ trong nhà bị gϊếŧ hại, là ta vô dụng, hu hu hu…’’
Lâm Đạm nhíu này nói: “Khóc cái gì chứ, trên chiến trường khốc liệt này nước mắt chính là thứ vô dụng nhất, cho dù máu trên người đệ chảy hết, đệ cũng tuyệt đối không được rơi lệ.’’
Lâm Thanh vội vàng lau sạch nước mắt, lúng túng nói: “Ta biết, đây sẽ là một lần yếu đuối cuối cùng của ta. Tỷ tỷ, ta nhất định sẽ báo thù cho mấy người tổ phụ! Chỉ là, rõ ràng tỷ đã đánh thắng Tiết Chiếu, có thể quang minh chính đại đảm nhận chức vị chủ soái, tại sao lại nhường vị trí ấy cho Lý Hiến? Tỷ biết không, nếu không phải vì cứu hắn, tổ phụ chắc chắn cũng không hãm sâu vào trận địa mai phục của quân địch, cuối cùng chết thảm.’’
Lâm Đạm mặc bộ áo giáp Lâm Thanh đưa đến vào người, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Sở dĩ đệ có thể sống sót đứng ở nơi này, không phải cũng là do rất nhiều tướng sĩ dùng tính mạng của mình để đánh đổi sao? Vậy người thân của bọn họ có phải cũng nên hận đệ hay không?’’
Vì muốn giữ lại huyết mạch cuối cùng cho Lâm gia, rất nhiều tướng sĩ đã liều mạng đi cứu Lâm Thanh, khó khăn lắm mới có thể kéo hắn từ trong trận địa của địch trở về quân doanh. Nhớ đến những người đó trên trời có linh thiêng, nghĩ đến những người thân bị bọn họ để lại bơ vơ không nơi nương tựa, Lâm Thanh lập tức cứng họng im lặng.
“Tất cả mọi người sẵn lòng không tiếc mạng sống của mình đi cứu đệ, đó chính là tình bằng hữu cùng nhau chiến đấu, nghĩa bạc vân thiên*, tổ phụ sẵn lòng hy sinh tính mạng cứu Lý Hiến cũng là cam tâm tình nguyện. Ở trong quân đội này, người cùng sinh cùng tử sát cánh chiến đấu chính là thân nhân của chúng ta, thân nhân giúp đỡ lẫn nhau, chèo chống lẫn nhau vốn là chuyện bất di bất dịch, tại sao lại nói đến hai chữ hận thù?” Lâm Đạm nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh, vạch trần nói: “Người đệ hận không phải bọn họ mà chính là bản thân mình, hận mình bất tài vô dụng cho nên không cứu được bất cứ người nào, có phải thế không? Nếu đệ cứ tiếp tục để tâm vào những chuyện vụn vặt như thế này nữa thì lúc ra chiến trường đệ cũng sẽ bị phân tâm, đến lúc đó lại phải hy sinh biết bao nhiêu tính mạng của các tướng sĩ để cứu đệ. Lâm Thanh, đệ họ Lâm, chẳng lẽ vì thế mà mạng sống của đệ cao quý hơn người khác sao? Nếu đệ vẫn nghĩ như thế thì ngày mai đệ hãy ngoan ngoãn ở lại doanh trại, đừng xuất trận nữa.’’
*Nghĩa bạc vân thiên: Tình nghĩa lớn đến nỗi che lấp cả mây trời rộng lớn.
Lâm Thanh bị tỷ tỷ dạy dỗ đến mức không dám ngẩng đầu lên, trong lòng tràn đầy bi phẫn và oán hận nhưng từng giọt từng giọt dần dần lắng đọng lại, cuối cùng biến thành thư thái và kiên định.
“Tỷ tỷ, đệ sai rồi. Đệ không nên giận cá chém thớt lên bất cứ người nào.’’ Hắn nức nở nói.
“Biết sai chịu sửa là chuyện tốt, phải biết trên chiến trường đao kiếm không có mắt, đệ phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa. Sau này ta còn muốn mang đệ và phụ thân an toàn trở lại Kinh thành một lần nữa.’’ Lâm Đạm thận trọng nói: “Đệ cũng đừng hy vọng ta sẽ đi tranh đoạt chức vị chủ soái với Lý Hiến. Ta là nữ nhân, lại không có kinh nghiệm đối chiến, cho dù đã tạo thành một chút danh vọng đi chăng nữa nhưng suy cho cùng sự tín nhiệm của các tướng sĩ đặt vào ta vẫn chưa đủ. Nếu ta đảm nhận chức chủ soái, sự tin phục trong lòng họ chính là giả, đến lúc đó tinh thần chiến đấu khó có thể khơi dậy. Nhưng Lý Hiến là người chiến đấu của họ, đã từng cùng bọn họ kề vai chiến đấu vào sinh ra tử, năng lực của hắn sớm đã được các tướng sĩ thừa nhận, cho nên hắn càng thích hợp ngồi lên vị trí ấy hơn so với ta, đệ hiểu chưa?’’
“Ta hiểu, ta đều nghe theo tỷ tỷ...’’ Lâm Thanh liên tục gật đầu, biểu cảm tôn sùng. Nhưng hắn không mảy may phát hiện, vị tỷ tỷ mà hắn đã từng xa cách kinh thường bây giờ lại trở thành người hắn tin tưởng nhất.
Đứng ngoài cánh cửa lắng nghe những lời này vẻ mặt Lý Hiến trở nên vô cùng phức tạp, một lát sau hắn lại lặng lẽ rời đi, chưa từng bước vào lều trại. Hắn vốn dĩ muốn nói chuyện với Lâm Đạm một lần để cởi bỏ những khúc mắc của hai người, nhưng bây giờ lại cảm thấy không cần thiết nữa. Hắn phát hiện Lâm Đạm la một người hào phóng biết nhìn xa trông rộng, tất cả mọi chuyện đều thông suốt cặn kẽ, căn bản không cần người ngoài chỉ điểm. Sự xuất hiện của nàng tựa như một khúc gỗ nổi lềnh bềnh giữa dòng sông rộng lớn, khiến cho Lý Hiến đang đứng bên bờ tuyệt vọng tìm được một tia hy vọng, mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng an toàn.
Đêm nay Đinh Mục Kiệt cũng không thể yên giấc, khuôn mặt của Lâm Đạm không ngừng hiện lên trong giấc mơ, lúc là nàng của đời trước, lúc là nàng của đời này. Thỉnh thoảng những hình ảnh đong đưa mờ ảo ấy bỗng trở nên rõ ràng, hai người bọn họ đối mặt nhìn nhau qua một cánh cửa, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta làm như thế là muốn bảo vệ ngươi, tại sao ngươi lại không hiểu? Đến biên ải rồi ngươi có thể làm được gì?’’
Lâm Đạm đứng trong cánh cửa gằn từng câu từng chữ nói: “Ta có thể làm gì ư? Ta có thể chết trận nơi sa trường, da ngựa bọc thây, kết cục như vậy vẫn tốt hơn là phải chết già trong hậu viện này của ngươi.’’
Rồi khuôn mặt kiên định của nàng bỗng chốc vỡ vụn thành từng mảnh trong bóng đêm, Đinh Mục Kiệt vô cùng hoảng hốt, vội vàng đưa tay ra giữ lấy nhưng lúc này lại đột nhiên tỉnh giấc từ trong giấc mộng như thực như ảo ấy, hắn cảm giác đầu đau như sắp nứt, trái tim như bị dao cắt. Đó chính là lần gặp mặt cuối cùng của hắn và Lâm Đạm ở đời trước. Hắn luôn cho rằng chẳng qua Lâm Đạm đang tức giận nói lẩy với hắn, không phải là sự thật, nhưng mãi cho đến tận bây giờ Đinh Mục Kiệt mới phát hiện, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ nói láo. Nàng có năng lực tung hoành ngang dọc sa trường, cũng có quyết tâm da ngựa bọc thây, nhưng hắn lại luôn dùng ánh mắt cố chấp đối xử với nàng, dùng những suy nghĩ ích kỷ hẹp hỏi suy đoán con người nàng, ngẫm lại quả thực vừa buồn cười vừa đáng khinh bỉ!
Đinh Mục Kiệt ngây người ngồi trên giường, một lúc lâu sau vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần, đột nhiên nghe được tiếng kèn hiệu quân đội tập kết mới nhớ ra hôm nay Lâm Đạm phải ra chiến trường. Hắn vội vàng chạy ra ngoài nhưng lại phát hiện đội quân đã xuất phát, Lâm Đạm cưỡi ngựa thong dong đi đến tiền tuyến, đừng nói đến chuyện dặn dò hắn một câu mà ngay cả một cái quay đầu liếc mắt nàng cũng chưa từng.
Nhưng hắn vẫn đứng đó ngây ngốc nhìn theo bóng lưng của nàng, cho đến khi một thứ chất lỏng nóng bỏng chảy xuống từ trong hốc mắt mới đột nhiên tỉnh táo.
…
Hai quân quyết định đối đầu với nhau ở một vùng đất bằng phẳng, chỉ cần chưa nghe thấy tiếng trống trận rền vang thì đều án binh bất động.
Mạc Lệ đứng trong ngàn vạn quân lính, cao giọng hô: “Lâm Thanh đã đến? Mau ra đây nhìn xem ta cũng mang phụ thân ngươi đến này!’’ Hắn vừa vung tay lên thì bên cạnh lập tức xuất hiện một cái giá, mấy tên lính loạng choạng xoay chuyển trục bánh xe, chậm rãi treo một nam nhân cả người đều là máu lên cao.
Sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của người nọ, Lâm Thanh bi thương hô lên một tiếng phụ thân, hai chân thúc vào bụng ngựa muốn xông lên phía trước thì lại bị Lâm Đạm kịp thời giữ chặt lại. Nàng vượt qua đám binh lính của mình, khiêu chiến Mạc Lệ, định dùng chiêu khích tướng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn đánh tay đôi với mình, sau đó bắt sống hắn để trao đổi lấy Lâm Thiết.
Nhưng Mạc Lệ lại không bị mắc lừa, hắn nhìn thoáng qua Tiết Chiếu, cười nhạo nói: “Tiểu nương tử, ngươi đừng giở trò lừa bịp này ở trước mặt ta, Mạc Lệ ta từ trước đến nay chưa bao giờ xem thường nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân có thể bộc lộ tài năng ở trong quân đội Đại Ngụy. Người Hồ chúng ta không hề giống Đại Ngụy các ngươi, chưa bao giờ trói buộc phái nữ, các nữ nhân người Hồ có thể ra ngoài chăn dê, cũng có thể ra ngoài đánh giặc, trong nhà ngoài cửa đều là một tay lão luyện. Nhưng nữ nhân Đại Ngụy các ngươi chỉ có thể ngây ngốc ở nhà giúp chồng dạy con, thực sự quá yếu đuối nhu nhược. Dưới tình huống như thế, trong quân đội Đại Ngụy lại xuất hiện một cô nương, còn đảm đương chức vị chủ tướng, sao có thể không khiến cho ta phải cảnh giác đề phòng? Nếu ngươi không có chút tài năng thì loại người phô trương háo thắng như Tiết Chiếu cũng không thể cam tâm tình nguyện làm thuộc hạ của ngươi đâu. Ta không ứng chiến không phải bị sợ hãi mà là vì cẩn trọng. Nếu ngươi vẫn còn có ý định bắt sống ta trao đổi thì khuyên ngươi đừng uổng phí tâm tư nữa.’’
Vừa dứt lời hắn đã vuốt râu cười ha hả, các binh lính của hắn cũng không ngừng tấm tắc khen ngợi hắn suy nghĩ chu toàn, không mảy may bị Lâm Đạm lừa gạt.
Trên mặt Lâm Đạm vẫn bình tĩnh vô cảm như vũ nhưng lại cánh tay lại âm thầm siết chặt dây cương, các tướng lĩnh khác của Đại Ngụy quốc cũng chắn chặt răng, không ngừng tự nhủ với mình không được lộ ra bất cứ trạng thái cảm xúc kỳ lạ nào. Chẳng còn cách nào khác, Mạc Lệ chính là người hữu dũng hữu mưu như thế, muốn lừa gạt hắn tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng gì.
Cười đủ rồi, Mạc Lệ lại sai người mang một thùng nước đá đến đội lên đầu Lâm Thiết, chờ hắn dần dần tỉnh lại với chỉ vào Lâm Thanh và Lâm Đạm nói: “Bằng hữu cũ Lâm Thiết của ta, hãy nhanh nhìn xem, nhi tử và nữ nhi của ngươi đều đã đến đông đủ rồi, vậy thì hôm nay ta sẽ để cho cả nhà các ngươi đoàn tụ.’’ Vừa dứt lời, một vài tên linh lại xoay chuyển trục bánh xe lần lượt treo từng thi thể người của Lâm gia khác lên hình giá*.
*Hình giá: Giá dùng để ép cung, dùng hình thời xưa.
Trong trận đại chiến trước đó, thi thể con cháu Lâm gia đều hãm sâu vào trận địa mai phục của quân địch, không thể mang trở về an táng. Lâm Thanh còn tưởng rằng cho dù Mạc Lệ ngoan độc như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ cho người thiêu hủy tất cả những thi thể này rồi vẩy tro cốt, nhưng lại không thể nào ngờ được rằng hắn lại đưa bọn họ đến tiền tuyến, treo lên hình giá hòng làm nhục Lâm gia đồng thời đả kích sĩ khí của mọi người. mặc dù Lâm lão nguyên soái đã chết nhiều ngày nhưng hai mắt vẫn mở to, tựa như chết không nhắm mắt, tất cả con cháu Lâm gia còn lại cả người đều nhuốm máu, thê thảm đến mức không nỡ nhìn.
Các tướng sĩ Đại Ngụy ngửa đầu nhìn những thi thể này hốc mắt không nhịn được đỏ bừng, tinh thần bỗng chốc trở nên rối loạn, có người hô to nguyên soái, có người hô huynh đệ, còn có người có nén nghẹn ngào, như muốn khóc chảy cả máu mắt.
Thứ mà Mạc Lệ muốn chính là cảnh tượng như thế này, hắn xoay người nhảy lên hình giá, nện một quyền lên mặt Lâm Thiết, đánh gãy tất cả răng của hắn, sau đó bật cười ha hả nói: “Ta đã nói rồi, đám tướng sĩ Đại Ngụy các ngươi đều là những con hổ không răng, chẳng làm nên trò trống gì cả!’’
Lâm Thiết hoàn toàn tỉnh táo lại, khàn giọng hô to: “Lâm Thanh, ngươi còn đứng ngây người ở đó làm gì? Còn không nhanh giơ tên bắn chết ta đi.’’
Hắn đã bị tra tấn đến mức nhìn ra không ra hình người, mỗi một khúc xương trên người đều bị đập gãy, gân tay gân chân cũng bị cắt đứt, đã là một người tàn phế không hơn không kém, coi như cứu được hắn trở về đi chăng nữa thì cuộc sống sau này cũng sống không bằng chết. Hắn biết Mạc Lệ đang làm gì, hắn muốn dùng thi thể người Lâm gia làm nhục quân đội của Lâm gia, muốn đánh gãy sống lưng của bọn họ, đánh nát tinh thần chiến đấu của đội quân, xây dựng uy danh của mình bằng máu tươi của trăm ngàn đồng bào Đại Ngụy.
Loại chiến thuật này là do Mạc Lệ suy nghĩ ra vô cùng độc đáo lnhưng lại vô cùng hữu hiệu, Lâm Thiết tạm thời được xem là cốt lõi tâm lý chiến đấu của ngàn vạn binh lính Tây Chinh, nếu hôm nay hắn và các thi thể con cháu của Lâm gia vẫn luôn bị treo trên giá hình này, đội quân Lâm gia gần như không còn cách nào có thể khơi dậy sĩ khí trong lòng mọi người. Từng cỗ thi thể ấy tựa như những ngọn cờ gọi hồn khiến bọn họ hoảng hốt lo lắng đến mất hồn mất vía, trừ phi bọn họ có thể tự tay thiêu hủy những lá cờ này, hoàn toàn bộc phát sự căm phẫn và tâm huyết kiềm chết trong lòng mình ra ngoài, nếu không trận chiến này ắt sẽ đại bại.
Nghĩ đến đây, Lâm Thiết càng đau lòng gào thét: “Lâm Thanh, ngươi có nghe thấy không, nhanh bắt chết ta đi! Ta thà chết cũng không muốn bị Hung Nô làm nhục!’’ Nếu một mình hắn chết đi có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý chí chiến đấu của ngàn vạn người, vậy thì hắn có gì phải sợ nữa cơ chứ?
Lâm Thanh liên tục lắc đầu, hốc mắt đã đỏ bừng một mảnh. Sao hắn có thể tự tay gϊếŧ chết chính phụ thân của mình được chứ, hắn không thể nào làm được!
Lâm Thiết không còn cách nào khác chỉ đành phải gọi Lý Hiến. Lý Hiến giơ cung tên lên nhắm thẳng về phía Lâm Thiết, sau đó buông xuống, một lát sau lại giơ lên nhắm chuẩn, lại buông xuống, sau khi lặp đi lặp lại mấy lần như thế hắn đã muốn sụp đổ, ngồi trên yên ngựa lảo đảo sắp ngã. Lâm Thiết không phải người ngoài, ngài ấy là ân sư hắn, bảo hắn phải xuống tay thế nào đây?
Ý định ban đầu của Lâm Thiết chính là muốn khơi dậy sự phẫn nộ và tâm huyết của toàn quân Lâm gia, dùng cái chết của mình để cởi bỏ gông xiềng đeo trên cổ bọ họ, nhưng hắn lại không thể nào ngờ được rằng hắn vừa mở miệng cất lời lại khiến bọn họ càng chìm sâu vào trong cảm giác tuyệt vọng, sĩ khí vốn đã nản lòng uể oải càng không thể gượng dậy nổi, còn chưa đánh đã lộ rõ bại trận. Lúc này trung quân do Tiết Chiếu thống lĩnh lại xê dịch vó ngựa, đội ngũ tán loạn, binh lính thụt lùi, có xu hương lâm trận bỏ chạy.
Lâm Thiết tức giận đến mức liên tục nôn ra máu, Mạc Lệ lại cười ha hả: “Ha ha ha, ta đã biết tất cả người Đại Ngụy các ngươi đều là một đám nhu nhược hèn nhát mà! Các huynh đệ, hôm nay chúng ta sẽ tiêu diệt toàn bộ đội quân Lâm gia, dùng máu tươi của bọn họ gây dựng sự nghiệp to lớn của Đại Hồ chúng ta!’’
“Đại Hồ tất thắng, Ngụy quốc tất diệt! Đại Hồ tất thắng, Ngụy quốc tất diệt!’’ Mấy chục vạn binh lính Hung Nô đồng loạt hò hét, uy danh trấn động vang trời, ép đội quân Đại Ngụy liên tục lùi lại mấy trượng.
Đứng ở trên vọng gác xem cuộc chiến ở tiền tuyến, sắc mặt Đinh Mục Kiệt đã trở nên xám xịt chán chường. Hắn biết, lúc này đây hắn vẫn không có cách nào thay đổi kết cục đã được định trước, người vốn dĩ lúc này nên buồn bực đến chết là Lâm Đạm lại đến chiến trường, hắn muốn ngăn cản nàng nhưng muốn nàng có thể sống thật lâu thật lâu. Nếu như nguyện vọng của nàng chính là được chết nơi sa trường, da ngựa bọc thây, cho dù trái tim hắn đau đớn đến vỡ nát cũng không muốn làm trái với ý nguyện của nàng một lần nào nữa.