Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 64: Chiến thần (10)

Người đời trước lật lại bản án của Lâm gia chính là Đinh Mục Kiệt, cho nên hắn hiểu rõ con người Tiết Chiếu hơn bất cứ ai khác. Nhưng trước mắt trong tay hắn không có chứng cứ xác thực, cho dù nói ra đi chăng nữa thì ai sẽ tin chuyện này đây? Biện pháp tốt nhất, giảm bớt phiền phức về sau nhất dĩ nhiên phải kéo Tiết Chiếu xuống, nhưng người có tư cách đảm đương chức vị chủ soái trong doanh trại này còn có ai có thể sánh được với hắn nữa?

Nước không thể một ngày không có vua, quân không thể một ngày không có soái chính là nói đến tình huống lúc này của quân đội Tây Chinh. Không có nguyên soái chỉ huy, quân đội Lâm gia vốn dĩ mang trong mình khí thế chiến đấu hừng hực đã sa sút tinh thần đến mức này, nếu không thể khơi dậy sự phấn chấn trong lòng họ một lần nữa, trận chiến ngày mai đại bại là điều không thể nghi ngờ! Nghĩ đến đây, đầu óc Đinh Mục Kiệt bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển, ngay khi hắn đã tìm được một biện pháp hữu hiệu thì lại thấy Lâm Đạm đột nhiên tiến về phía trước mấy bước, chậm rãi nói: “Tiết tướng quân, nếu ngươi thực sự dùng bản lĩnh của chính mình đứng vững trong quân đội, vậy nếu ta muốn kéo ngươi xuống, có phải cũng cần dựa vào bản lĩnh thực sự hay không?’’

“Ngươi nói gì, ngươi muốn kéo tướng quân chúng ta xuống sao? Ha ha ha…’’ Không đợi Tiết Chiếu nói hết, tâm phúc của hắn đã bật cười ha hả chế nhạo.

Nhưng Lâm Đạm lại không hề tức giận chút nào, tiếp tục nói: “Ngươi vừa nói nếu như có thể tìm được một người võ công cao cường hơn ngươi ở trong quân đội này thì ngươi sẽ lập tức thoái vị nhường cho người tài đức đúng không?’’

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch

Tiết Chiếu xuất thân từ gia đình bần hàn nghèo khổ, không quyền không thế, có thể leo được lên chức vị chủ tướng trung quân này đúng là dựa vào bản lĩnh thực sự của hắn. Cũng bởi vậy hắn chắc chắn nói: “Đúng thế, từ trước đến nay ta vẫn luôn nói là làm, chỉ cần có một người như vậy Tiết Chiết ta lập tức thoái vị nhường chức chủ soái cho người đó.’’

Trang vương khinh thường liếc mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: “Ngươi nói như thể chức vị chủ soái này sớm đã là của ngươi vậy! Nếu không có Lâm lão nguyên soái dìu dắt nâng đỡ, một tên tiểu tử nghèo nhà tranh vách đất như ngươi làm sao có thể thuận lợi ngồi ấm mông trên chức vị tướng quân này? Ngươi hại chết nguyên soái, hại chết biết bao anh hùng Lâm gia, chẳng những không tự cảm thấy tội lỗi hổ thẹn mà ngược lại còn mơ ước đến vị trí chủ soái, một tên súc sinh lòng lang dạ thú vong ân bội nghĩa, ta đây cũng vô cùng nhục nhã khi phải làm đồng đội chiến đấu cùng ngươi.’’

“Ngươi…’’ Tiết Chiếu đột nhiên đứng phắt dậy phẫn nộ đập mạnh xuống bàn, vẻ mặt dữ tợn hung ác, tựa như chỉ trong chớp mắt tiếp theo sẽ xông đến ngấu nghiến ăn thịt người. Hắn hận nhất là người khác đề cập đến xuất thân của mình, nếu Trang vương không phải là hoàng tử, hắn sớm đã sắp xếp mấy tên bắn lén trên chiến trường ám sát người này rồi.

Ngay khi hai người vừa mới bắt đầu đối chọi gay gắt với nhau thì các tướng sĩ trong doanh trướng cũng đã tự động chia ra làm hai phái, một phái đứng sau lưng Tiết Chiếu, một phái đứng sau lưng Trang vương, ranh giới vô cùng rõ ràng. Duy chỉ còn một mình Lâm Thanh đứng ở chính giữa, không biết phải làm như thế nào.

Lâm Đạm xốc mành trướng lên, cao giọng nói: “Đừng ồn ào nữa! Rốt cuộc Tiết tướng quân có xứng đáng ngồi trên chức chủ soái này hay không thì phải tỷ thí với ta với biết được.’’

“Cái gì, tỷ thí với ngươi?’’ Tất cả mọi người trong doanh trướng đều sợ ngây người.

Lâm Đạm trào phúng nói: “Thế nào, sợ sao?’’

“Một nữ nhân như ngươi chạy đến đây càn quấy gì chứ?’’ Giọng điệu Tiết Chiếu tựa như vô cùng bất đắc dĩ, nhưng trong ánh mắt lại ẩn giấu sự khinh miệt rõ ràng.

“Ta là do một tay lão gia tử đích thân dạy dỗ trưởng thành, cũng có thể xem là đệ tử nhập thất của ngài ấy, bây giờ ta lấy danh nghĩa đồng môn tỷ thí với ngươi một ván cũng không tính là bôi nhọ ngươi đâu nhỉ? Hay ngươi thực sự sợ thất bại dưới tay một nữ nhân như ta? Ngay cả nữ nhân cũng sợ vậy ngươi còn dám nói gì đến Thống soái vạn quân chứ!’’ Lâm Đạm tiếp tục sử dụng chiêu khích tướng. Thông qua quan sát và thám thính ngắn ngủi, nàng cơ bản đã hiểu khá rõ về con người của Tiết Chiếu, hắn thích đao to búa lớn, cực kỳ để ý đến danh dự và mặt mũi của mình, dùng chiêu khích tướng đối phó với hắn quả thực vô cùng chuẩn xác.

Quả nhiên Tiết Chiếu không thể nhịn được nữa, lại đập tay lên mặt bàn tức giận nói: “Được, vậy ta đây sẽ đánh nhau với ngươi một trận, chẳng qua là nếu thua thì ngươi đừng có khóc nhè đấy nhé!’’

“Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy, mau theo ta ra ngoài!’’ Lâm Thanh sốt ruột đến hốc mắt đỏ ửng. Hắn biết từ nhỏ tỷ tỷ đã theo tổ phụ luyện tập võ nghệ, cũng rất có thiên phú, nhưng từ lúc tám tuổi tổ phụ không cho phép tỷ ấy tập võ chung một chỗ với con cháu Lâm gia nữa, nói rằng mọi người đều để trần nửa thân trên luyện tập, ánh hưởng không tốt với nàng. Sau đó nàng đều tập võ ở trong sân nhỏ của mình, còn rốt cuộc đã luyện đến trình độ nào thì Lâm Thanh rất ít khi đặt chân vào nội viện cũng không biết, chỉ nghe tổ phụ thường xuyên khen Lâm Đạm không hề thua kém các bậc mày râu khác, còn bảo đáng tiếc nàng không phải là nam nhân, nếu không cũng sẽ là một mãnh tướng của Lâm gia.

Lâm Thanh cũng chỉ nghe những lời này như mấy lời hay ý đẹp khen ngợi khích lệ mà thôi, hoàn toàn không dám tin tưởng tỷ tỷ nhà mình thực sự có thể đánh thắng được Tiết Chiếu. Dù sao tổ phụ cũng là người thân của bọn họ, với các tiểu bối trong nhà đôi khi khó tránh khỏi mang theo chút thiên vị, lời nói ra cũng hơi phóng đại khoa trương. Suy cho cùng tỷ tỷ cũng là nữ nhân, cho dù có tài giỏi như thế nào đi chăng nữa cũng chỉ đối phó được với người bình thường, sao có thể là đối thủ với một Tiết Chiếu với kinh nghiệm chiến đấu đầy mình? Đừng nói Tiết Chiếu, chỉ cần tùy tiện lôi một binh sĩ nào đó trong doanh trại này ra cũng có thể đánh ngã nàng!

Lâm Thanh càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng sốt ruột, ngay khi hắn đang muốn đi lên phía trước khuyên nhủ Lâm Đạm thì lại bị Trang vương cản lại. Có thể người khác không biết bản lĩnh thực sự của Lâm Đạm nhưng Trang vương lại biết một ít chuyện. Con người Lâm Đạm gặp bất cứ chuyện gì cũng trầm tĩnh vững vàng, tuyệt đối không phải là loại người xuất khẩu cuồng ngôn ấy. Điều quan trọng nhất là tận sâu trong máu thịt nàng vẫn luôn tồn tại một khí chất lạnh lẽo đến thấu xương, hoàn toàn không phải là thứ mà tên tiểu nhân đê tiện như Tiết Chiếu có thể so sánh.

Đinh Mục Kiệt cũng vô cùng lo lắng cho Lâm Đạm nhưng lại không đành lòng ngăn cản nàng, chỉ đành phải nói thêm một câu: “Hai người tỷ thí đến lúc nên ngừng thì hãy ngừng lại, đừng làm ầm ĩ đến mức xảy ra án mạng.’’

“Dĩ nhiên ta sẽ không bao giờ làm tổn thương đến tôn nữ của Lâm lão nguyên soái rồi.’’ Tiết Chiếu ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.net. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch

“Đi thôi, đến võ trường.’’ Lâm Đạm tiên phong đi ra ngoài, một đám tướng lĩnh tự nhiên đi theo sau lưng nàng, không hề ý thức được cục diện đã bị nàng hoàn toàn khống chế trong tay.

Từng bước từng bước đi lên võ trường, Lâm Đạm cất giọng nói: “Các vị tướng sĩ, ta là tôn nữ của Lâm lão nguyên soái Lâm Đạm, hôm nay muốn tỷ thí với Tiết Chiếu tướng quân một ván, nếu thua ta sẽ tự động rời khỏi biên cương, thắng, vị trí của hắn ngồi lên sẽ phải nhường lại cho ta, xin các vị hãy làm chứng thay cho.’’

Một nữ nhân yếu đuối mà cũng dám khiêu chiến với Tiết tướng quân, lại còn muốn vị trí dưới mông hắn làm tiền thưởng thắng cuộc, loại chuyện mới mẻ này từ trước đến nay chưa bao giờ nghe đến, chưa bao giờ được chứng kiến, lập tức hấp dẫn những binh lính xung quanh xúm lại nhìn xem. Bọn họ không ngừng nhìn về phía Lâm Đạm chỉ chỉ chõ chõ, bàn luận sôi nổi, có người lo lắng, có người thán phục, nhưng nhiều hơn tất cả vẫn là khinh thường. Chức vị trong quân đội sao có thể để cho một nữ nhân tùy tiện ngồi lên? Chẳng lẽ người này bị thần kinh rồi sao? Nếu không phải nàng tự giới thiệu mình chính là tôn nữ của Lâm lão nguyên soái thì có lẽ sớm đã có binh lính chạy lên võ đài bắt trói Lâm Đạm lại rồi cũng nên.

Đinh Mục Kiệt âm thầm đổ mồ hôi lạnh thay cho Lâm Đạm, rất sợ nàng bị dao động bởi những lời xì xào bàn tán của mọi người bên dưới, không thể bình tĩnh thong dong đối phó. Nhưng ngoài suy đoán của hắn, Lâm Đạm vẫn thản nhiên đi đi lại lại xung quanh giá treo vũ khí, từ tốn lựa chọn binh khí cho mình, hoàn toàn không sợ hãi chút nào.

Trang vương sớm đã biết Lâm Đạm là một nữ nhân kiên định điềm tĩnh như thế nào, vẻ mặt căng thẳng một lúc lâu không khỏi vô thức thả lỏng, sau đó cong môi nở một nụ cười nhàn nhạt.

Lâm Đạm chọn một thanh đao lớn, duỗi tay nói: “Tiết tướng quân, mời.’’

Vì muốn phô trương phong độ nam nhân của mình, Tiết Chiếu khoát tay nói: “Ta nhường ngươi ba chiêu trước.’’

Lâm Đạm không nhịn được cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói: “Nếu nhường ta ba chiêu thì ngươi sẽ thua đấy.’’

“Ranh con khẩu khí lớn nhỉ.’’ Hiển nhiên Tiết Chiếu đã bị nàng chọc giận, rút kiếm xông đến.

Lâm Đạm giơ đao tiếp đón, đợi hắn bị nội lực mạnh mẽ của mình ép đến mức buộc lại liên lục lui về phía sau lại thẳng tay chém một đao khiến thanh bảo kiếm của Tiết Chiếu gãy thành hai khúc, sau đó một bước đá hắn xuống đài cao. Đối phó với những người học võ bình thường như Tiết Chiếu này vốn dĩ nàng không muốn vận dụng nội lực thâm hậu của mình, nhưng chính Tiết Chiếu đã hại chết con cháu Lâm gia lại trơ trẽn mơ ước chức vị chủ soái, nàng cần phải dạy cho hắn một bài học nhớ đời, cho nên từng chiêu từng chiêu xuất ra đều mang theo khí lực vô cùng mạnh mẽ.

Vừa đỡ lấy thanh kiếm của hắn, chém một cái, sau đó đá thẳng xuống đài cao, sau khi nhận lấy ba chiêu của nàng, Tiết Chiếu đã chật vật đến không chịu nổi nằm bẹp dưới đất, một lúc lâu sau vẫn không thể bò dậy, trong ngực tựa như một ngọn lửa cháy hừng hực không ngừng thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của hắn.

Các binh tướng đứng xung quanh trố mắt nhìn nhau, tất cả đều bày ra vẻ mặt không thể tin nổi. Tiết Chiếu tướng quân chính là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm tự, võ công còn cao cường hơn cả Lâm Thiết tướng quân sao có thể bại trận dưới tay một nữ nhân? Nhất định là bọn họ đã nhìn lầm rồi!

“Vị trí mà ngươi muốn ngồi xuống, ta đây xin vui lòng nhận vậy.’’ Lâm Đạm đi đến bên cạnh võ trường, từng câu từng chữ nói rõ ràng.

“Rốt cuộc ngươi đã sử dụng quỷ kế gì? Sao Tiết tướng quân có thể bại trận dưới tay ngươi được?’’ Thân tín của Tiết Chiếu kêu gào nói.

“Nếu không phục thì cứ lên đây tỷ thí với ta, từng người lần lượt bước lên cũng được mà một đám xông lên cùng lúc cũng không sao, ta theo hết.’’ Lâm Đạm một tay giương đao, một tay chắp sau lưng, vẻ mặt vô cùng ung dung.

Mấy tên thân tín của Tiết Chiếu không nói một lời lập tức xông lên tấn công nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị đá xuống dưới, đừng nói đến việc dạy dỗ Lâm Đạm mà ngay cả một góc áo nàng cũng chưa thể chạm đến. Sáu người liên tiếp xông lên thì một giây sau đã thấy sáu người nằm ngổn ngang dưới đài, vũ khí bị chặt đứt thành từng mảnh vụn nằm rải rác đầy đất. Lúc này còn ai dám nói Lâm Đạm sử dụng mưu ma chước quỷ? Đối phó với những người này thậm chí nàng còn chẳng buồn di chuyển hai chân, một người đến chém một người, hai người đến chém cả đôi, rất có khí thế của một người giữ ải, vạn người khó vào.

Sau đó, những tướng lĩnh ủng hộ Tiết Chiếu tựa như bầy ong vỡ tổ đồng loạt nhào lên, lúc này mới khiến Lâm Đạm bước mấy bước tượng trưng. Chỉ thấy hình ảnh lưỡi đao trắng xóa tựa như tuyết thoáng qua trước mắt, lại nghe thấy một loạt âm thanh loảng xoảng của tiếng kim loại vỡ vụn vang lên bên tai, những người này bay từ trên đài cao xuống tựa như sủi cảo, sau khi tiếp đất không ngừng rêи ɾỉ, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Lâm Đạm ngay cả một sợi tóc cũng không rối, lắc lắc mũi đao, lại phủi phủi vạt áo của mình, chậm rãi nói: “Còn ai dám đến nữa không?’’

Bên dưới võ đài chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, không có ai can đảm dám đi lên khiêu chiến nữa. Nhưng người khϊếp sợ nhất lúc này không ai khác chính là Lâm Thanh và Đinh Mục Kiệt, hai người bọn họ một người là đệ đệ ruột thịt của Lâm Đạm, một người là phu quân kiếp trước nhưng cũng không biết nàng lại có võ công cao cường và sức mạnh cường hãn đến thế. Nàng đứng trên đài cao, đôi mắt đen nhánh sáng rực quét qua từng người từng người dưới đài, nhưng lại hoàn toàn không đặt người ta vào trong mắt, phong thái ngạo nghễ này khiến lòng người không nhịn được trào dâng cảm giác sợ hãi. Bây giờ nàng không giống con người bình thường nữa mà tựa như một cây đao, một cây đao đã bị tuốt ra khỏi vỏ, hoàn toàn không thể che giấu được mũi đao sắc lẹm của nó.

Chờ đợi một hồi lâu vẫn không thấy người nào đứng ra, Lâm Đạm nói tiếp: “Tiết Chiếu, vị trí của ngươi đã thuộc về ta.’’

Tiết Chiếu cắn răng không nói một lời, thân tín của hắn vẫn cứng đầu kêu gào: “Ngươi chỉ là một nữ nhân, sao có thể đảm đương được chức vị chủ soái.’’

“Ta là nữ nhân, đúng là không xứng đảm nhận chức vị chủ soái, vậy mấy người các ngươi đại bại dưới tay một nữ nhân thì còn mặt mũi nào ở lại trong quân đội này nữa đây?’’ Lâm Đạm bình tĩnh hỏi ngược lại.

Những lời này khiến Tiết Chiếu và thân tín của mình hoàn toàn câm nín, một lúc lâu sau vẫn không thể mở miệng phản bác. Mấy người bọn họ chịu thất bại bởi một nữ nhân vốn đã là chuyện cực kỳ mất mặt, nếu như bây giờ lại nuốt lời bội ước thì thực sự khiến người khác phải khinh thường. Tất cả binh lính xung quanh đều ghé mắt chờ đợi, tựa như vừa mới quen biết bọn họ một lần nữa vậy, trong mắt đều thấp thoáng sự khinh thường.

Quân đội này cũng giống như cuộc sống trong rừng rậm, chủ yếu là cá lớn nuốt cá bé, người có bản lĩnh thực sự mới có thể tồn tại. Nếu người mạnh mẽ tài giỏi hơn người khác, ngươi có thể bước lêи đỉиɦ cao nhưng nếu ngươi yếu ớt hơn người khác thì cũng xứng đáng bị chèn ép bắt nạt mà thôi. “Quả đấm mới là đạo lý cứng rắn”, câu nói này từ trước đến nay vẫn luôn là lời lẽ chí lý trong quân doanh.

Lâm Đạm liếc mắt nhìn Trang vương một cái, chậm rãi nói: “Tuy rằng ta võ công cao cường nhưng lại không có kinh nghiệm chiến đấu, đảm nhận chức chủ tướng trung quân thì có thể, còn vị trí chủ soái quả thực không dám nhận. Trang vương là hoàng tử, thân phận cao quý, lại liên tiếp lập những chiến công vang dội, năng lực vượt trội, chức vị Nguyên soái do hắn đảm nhận thực sự vô cùng thích hợp, các vị cảm thấy thế nào?’’

Qua trận chiến này Lâm Đạm đã nhanh chóng lập được uy danh trong quân đội, các binh lính hữu quân và tả quân vốn dĩ luôn trung thành với Lâm gia lập tức gật đầu tỏ vẻ tán thành, Trang vương không dám từ chối, vội vàng chắp tay nói vài câu khiêm tốn.

Cục diện hỗn loạn chẳng mấy chốc đã bị Lâm Đạm khống chế thành công khiến Lâm Thanh và Đinh Mục Kiệt nhìn đến choáng đầu hoa mắt.