Vốn dĩ Lâm Đạm chỉ muốn đi một vòng khắp nơi trong thành để dò hỏi tình huống một chút, nhưng dường như bách tính ở đây thực sự rất sợ mấy người võ giả, nhìn thấy nàng đi đến lập tức tránh tới tránh lui. Nàng không thích ỷ mạnh hϊếp yếu, nhưng lúc này cũng muốn bắt một người dân trên đường lại đến để tra hỏi rõ ràng xem sao, nhưng nàng còn chưa kịp ra tay thì người khác bắt người đến sảng khoái, chỉ thấy mấy tên võ giả trên người mặc áo đen, nơi ống tay áo và cổ áo có thêu hoa văn hình ngọn lửa cưỡng ép thô bạo đẩy một gia đình ra cửa lớn, lôi tất cả già trẻ lớn bé trong nhà mang đi hết.
“Bọn họ phạm phải tội gì vậy?’’ Lâm Đạm đi đến dò hỏi.
Tên vỏ giã thủ lĩnh không kiên nhẫn đẩy ra nàng ra, mở miệng mắng: “Cút sang một bên đi, con mẹ nó đừng có nhiều chuyện, nếu không lão tử cũng sẽ bắt ngươi lại ném vào trong Ôn thành cho những tên quỷ bệnh kia chơi đùa đấy!’’
Lâm Đạm lui sang một bên, trơ mắt nhìn bọn họ mang người đi.
Bạch Nham thở dài nói: “Đừng xem nữa, chúng ta cũng đi thôi.”
Lâm Đạm liếc hắn một cái, bỗng nhiên điểm nhẹ mũi chân, biến mất tại chỗ, Bạch Nham sớm đã dự đoán được nàng sẽ làm như thế, lập tức đuổi theo sau. Hai người lặng lẽ theo sau lưng đám võ giả kia đi đến một bức tường thành nguy nga tráng lệ, phía trước tường thành dựng một tán lá che mát được làm bằng lông của chim khổng tước, có một nam nhân dáng người gầy yếu, mặt mũi tái nhợt lười biếng ngồi dưới đó, xung quanh là những cô nương dung mạo xinh đẹp vây quanh. Mấy tăng nhân trên người mặc áo cà sa đứng ở bên cạnh hắn, chắp hai tay trước ngực, không ngừng lẩm nhẩm nói gì đó.
Nam nhân phun hạt trái cây trong miệng ra, mắng một câu mẹ nó, biểu cảm trên mặt có vẻ thực sự không được kiên nhẫn cho lắm.
Lâm Đạm và Bạch Nham đánh ngất hai tên võ giả, thay trang phục có thêu hoa văn hình ngọn lửa vào, từ từ đi đến dưới tường thành thì nghe được một tăng nhân trong số đó nói: “A di đà phật, Viêm thí chủ, những việc thí chủ làm đã vi phạm lẽ trời, bây giờ nhân lúc còn sớm hay quay đầu lại là bờ đi.”
Nam nhân gầy yếu cười gằn nói: “Nếu lão tử không muốn quay đầu lại, ngươi có thể làm gì được gì lão tử nào? Ngươi đường đường là Pháp Chiếu đại sư mà cũng không thể làm gì được bổn toạ, bổn tọa còn sợ A Tì Địa Ngục, quả báo sau khi chết quái quỷ gì đó chứ? Nếu trên đời này thực sự có nhân quả báo ứng, tại sao bổn tọa còn có thể sống một cách tự do tự tại như bây giờ? Có thể thấy những lời này của các ngươi chỉ là nói láo, chỉ có thể đi lừa gạt đám dân đen dốt nát kia mà thôi!’’
Pháp Chiếu đại sư? Ánh mắt Lâm Đạm khẽ tối lại, nàng tuyệt đối không thể ngờ rằng vị tăng nhân trẻ tuổi nhất kia lại chính là người đứng thứ ba trong ba đại tông sư – Pháp Chiếu. Hắn mũi cao mày rộng, đôi mắt tựa như những ánh sao trong đêm đông, nốt chu sa màu đỏ khiến gương mặt tuấn mỹ vô song ấy càng làm tôn lên vẻ rạng rỡ thánh khiết. Lúc này hắn đang rũ mắt niệm kinh văn, vẻ mặt tỏ ra vô cùng bất đắc dĩ.
Thấy hắn như thế, nam nhân gầy yếu càng thêm đắc ý, tiếp tục nói: “Mỗi năm ngươi đều đến đây, chẳng lẽ không cảm thấy phiền chán sao? Thôi thôi thôi, bổn tọa lại phát một lần thiện tâm nữa, đồng ý cho ngươi ngồi ở đây miệng niệm kinh siêu thoát cho những tên bệnh quỷ đó.”
Pháp Chiếu không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi xuống đầu đường, bắt đầu ngâm tụng kinh văn, những tăng nhân mà hắn mang đến cũng bố trí đạo trường, chậm rãi tụng kinh.
Trong ánh mắt nam nhân gầy yếu tràn ngập ác ý nói: “Mới mấy ngày không đến mà những tên quỷ bệnh đó đã chết không ít rồi, người đâu, cho thêm nhân khí trong thành này đi!’’
Mấy tên võ giả vội vàng kéo mấy người tất cả già trẻ lớn bé vừa mới bắt được lên đầu tường, Lâm Đạm phản ứng lại cực nhanh, lập tức xách cổ áo một đứa nhỏ thuận thế lẫn vào đội ngũ. Bạch Nham bất đắc dĩ thở dài, nhanh chóng đi theo nàng.
Đoàn người vừa mới đi tên đầu tường thành đã bị một mùi hôi thối nồng nặc đập vào mặt thiếu chút nữa ngất đi, đến khi định thần nhìn lại thì nhìn thấy bên dưới bức tường thành này là một khu phố đổ nát không thể chịu nổi, rất nhiều người bệnh cả người thối rữa, chân tay không trọn vẹn tập tễnh bước đi trên đường, tựa như cô hồn dã quỹ. Tất cả bọn họ đã bị nhiễm ôn dịch, lại bị cô lập, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân mình dần dần trở thành một đống thịt thối rữa.
Chờ đến khi bọn họ chết đi, thi thể bị thiêu đốt, nhà cửa hoang tàn, chưa đến mấy năm sau đã có thể tạo thành một thành trấn mới, nhưng tên nam nhân gầy yếu này lại tìm được thú vui từ trong những đau khổ và tuyệt vọng của bọn họ, ngăn cách nơi này với bên ngoài, tạo ra một tòa thành nhỏ trong Ôn thành, mắt thấy người bệnh đã sắp chết, hắn lại bắt giữ những người dân khỏe mạnh khác đẩy xuống tường thành, lấy việc nuôi dưỡng người bị nhiễm dịch bệnh mua vui cho riêng mình.
Hắn không cho bọn họ mặc quần áo, không cho bọn họ lương thực, thả những vật còn sống xuống đây, nhìn bọn họ tựa như những ác quỷ nhào đến cắn xé, uống máu tươi ăn thịt sống. Dần dần, hắn phát hiện những người bệnh này bắt đầu tàn sát lẫn nhau ăn tươi nuốt sống cả đồng loại của mình, lại tìm được thú vui lớn hơn, cách một thời gian lại bắt một số người đẩy xuống tường thành, thức thức hình ảnh bọn họ bị những người bệnh xé thành từng mảnh vụn.
Hắn vốn dĩ có thể đối xử tử tế với dân chúng trong thành, hoàn toàn diệt trừ ôn dịch, nhưng lại biến nơi này thành một toà Ôn thành để vui đùa, những người phát rồ mất trí nhất cũng chỉ như thế mà thôi!
Lâm Đạm siết chặt cổ áo đứa nhỏ, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Đứa nhỏ bị dọa đến mức mặt mũi trắng bệch không còn một giọt máu, không ngừng hoảng hốt gọi cha gọi mẹ.
Mỗi năm Pháp Chiếu đại sư đều đến ôn thành này với ý định khuyên nhủ thành chủ, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hắn thả người dân xuống tường thành, cuối cùng hắn không thể nhịn được nữa, chậm rãi đứng lên: “Viêm thí chủ, ngươi đã vượt qua ranh giới rồi!’’
Nam tử gầy yếu không thèm quan tâm đến hắn, đưa tay về phía Lâm Đạm nói: “Đưa nhãi con này cho ta, nhãi con thịt non chính là đồ ăn những tên quỷ bệnh thích nhất.
Lâm Đạm nắm chặt cổ áo đứa nhỏ, từ đầu đến cuối vẫn không hề cất bước. Bạch Nham truyền âm nhập mật nói: Lâm Đạm, ngươi đừng xúc động, nơi này chính là thuộc địa của Viêm Hoàng, người kia chính là con nối dõi duy nhất của hắn, tên là Viêm Triệu Thiên, nếu ngươi gϊếŧ hắn, Viêm Hoàng nhất định sẽ sống chết một phen với ngươi!
Những người tu luyện đến cảnh giới đại tông sư đều có phạm vi thế lực của chính mình, hơn nữa rất ít can thiệp vào chuyện của nhau, đây là ước định đã thành quy củ. Nếu hai đại tông sư xảy ra mâu thuẫn, dĩ nhiên dẫn đến chiến tranh giữa hai đại môn phái, thậm chí là nhiều quốc gia với nhau, người bị ảnh hưởng đến đâu chỉ ngàn vạn? Cũng chính vì thế, mặc dù Pháp Chiếu đại sư chướng mắt những hành động bất nhân bất nghĩa của Viêm Triệu Thiên nhưng ngoại trừ khuyên nhủ ra thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Thấy Lâm Đạm vẫn bất động không hề nhúc nhích, Bạch Nham lại truyền âm nói: Đặc thù công pháp của Viên Hoàng chính là sau khi tu luyện đến mức đại thành thì không bao giờ có thể có con nối dõi được nữa. Nói cách khác, Viêm Triệu Thiên này chính là con nối dõi duy nhất mà cũng là cuối cùng của hắn, trước khi hành động tốt nhất ngươi phải nghĩ cho thật kỹ. Ngươi không phải chỉ có một thân một mình, sau lưng ngươi còn có Đông Thánh giáo.
Cuối cùng Lâm Đạm cũng nhìn về phía hắn, truyền âm nói: Ta đã sớm chẳng còn quan hệ gì với Đông Thánh giáo nữa rồi. Nếu bọn họ lấy danh nghĩa của ta giương cờ phát động thì nên gánh vác hậu quả của chính mình, đó là sự lựa chọn của bọn họ, không hề liên quan đến ta. Vị hòa thượng này đến là để khuyên Viêm Triệu Thiên đi? Ngươi xem cả ngày hắn chỉ ngồi niệm A di đà phật thì có ích lợi gì chứ?
Trong lúc hai người đang mật đàm với nhau, Viên Triệu Thiên đã không thể kiên nhẫn được nữa, lạnh lùng nói: “Bổn tọa bảo ngươi mang nhãi ranh kia đến đây, ngươi không nghe thấy sao? Cũng được, bổn tọa sẽ ném ngươi xuống làm bạn với hắn!’’
Nhưng không chờ hắn dứt lời, Lâm Đạm đã ôm lấy hài tử phi người lên, một cước đạp Viêm Triệu Thiên xuống tường thành. Hộ vệ trái phải hai bên hắn đều là những cao thủ hạng nhất, hơn nữa còn có một người là bán bộ tông sư nhưng tất cả đều không thể bắt được Lâm Đạm. Lúc bọn họ nhảy xuống muốn cứu người, Lâm Đạm đã rút lưỡi đao ra, lập tức chém bay đầu mấy chục người kia, vị bán bộ tông sư kia chỉ kịp bước lên phía trước nửa bước thì đầu đã lìa khỏi xác.
Lâm Đạm giao đứa nhỏ lại cho Bạch Nham, còn mình thì đứng canh giữ trên tường thành, ai muốn nhảy xuống cứu người, màng lập tức chém thành hai, chỉ trong chốc lát đã chém sạch những tên tùy tùng bên cạnh nam nhân yếu ớt kia.
Bởi vì sức khỏe thể chất không cho phép nên Viêm Triệu Thiên không thể tập võ, tâm tính sớm đã trở nên vặn vẹo biếи ŧɦái, đã quen với việc nhìn người khác giãy giụa trong tuyệt vọng đau đớn. Nhưng bây giờ, người giãy giụa cầu cứu đổi thành chính bản thân hắn, hắn lại không cảm thấy vui vẻ hứng thú chút nào. Mắt thấy những người bị bệnh ôn dịch người không ra người, quỷ không ra quỷ đó nhào về phía mình, hắn vừa tránh né vừa gào thét: “Ngươi biết ta là ai không? Tốt nhất ngươi ngày mang ta lên, nếu ta phụ thân ta nhất định sẽ lột da róc xương ngươi thành trăm mảnh!’’
Lâm Đạm lẳng lặng đứng ở đầu tướng, ánh mắt nhàn nhạt bình thản nhìn hắn. Pháp Chiếu thấy tình thế không ổn muốn tiến lên một bước, dường như đang muốn đi cứu người, nhưng lại bị nàng cầm lấy thanh đao chỉ vào ngực, chặn hắn lại. Luồng khi hung bạo ở mũi đao bỗng nhiên thay đổi, phun ra nuốt vào, chưa đến gần đã cắt đôi chiếc áo cà sa khiến Pháp Chiếu phải lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Hắn nhìn Lâm Đạm, lại nhìn sang thấy Bạch Nham, trầm giọng nói: “Tu la giáng thế, thống trị thiên hạ!’’ Bởi vậy có thể thấy hắn có hiểu biết cực kỳ tường tận đối với những điều bi thảm nhất trần gian ấy, thậm chí còn giống như Bạch Nham, cũng được sư môn răn dạy.
Lâm Đạm tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nàng chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Pháp Chiếu một cái, sau đó cúi đầu xuống nhìn cảnh tượng bên dưới tường thành. Chẳng mấy chốc nam tử gầy yếu kia đã bị đám bệnh nhân ôn dịch đuổi kịp, xé thành từng mảnh nhỏ. Có đánh chết hắn cũng không thể ngờ được rằng nhân quả báo ứng lại đến nhanh như thế.
Nhìn những người bệnh sớm đã bị ôn dịch tra tấn mất đi nhân tính bên dưới, Lâm Đạm nhắm mắt lại, sau đó nhảy xuống tường thành, từng đao từng đao lần lượt gϊếŧ sạch. Càng lúc càng có nhiều máu tươi bắn tung tóe quanh người nàng, thấm đẫm mặt đất khiến cho khu phố vốn đã đổ nát không thể chịu nổi này càng tô đậm thêm cảnh tượng của địa ngục.
Pháp Chiếu nhíu chặt lông mày, lập tức muốn phi người xuống chấm dứt tên cuồng ma đang điên cuồng gϊếŧ người bên dưới, nhưng lại bị Bạch Nham ngăn cản lại.
“Pháp Chiếu, hàng hăm ngươi đều đến Ôn thành này, nhưng đã từng độ hóa được một oan hồn nào chứ? Ngươi đã từng ra tay ngăn cản tên ác ma lấy mạng người làm thú vui ấy chưa? Cả ngày ngươi chỉ biết niệm A di đà phật, A di đà phật, nói về nhân tình thế thái, luân lý thiện ác, nhưng ngươi đã làm được gì, nó có tác dụng gì? Ngươi có biết chỉ mấy ngày trước nàng đã gϊếŧ sạch bảy đại ác ma trong bảng truy nã không còn một người, làm cho giới giang đồ đang đứng trên bờ vực lung lay sắp ngã trở nên bình lặng trong chốc lát. Còn những người địa vị cao sang như ta và ngươi vốn dĩ nhiên gánh vác những trách nhiệm trọng đại nhưng lại không bằng một phần vạn của nàng. Nếu cứ làm theo cách của ngươi thì lúc nào Ôn thành này mới biến mất, những oan hồn đã khuất trong thành này lúc nào mới có thể độ hóa? Người có thiện ác, phật cũng có đôi mắt giận dữ.”
Bạch Nham xoay người lại, chỉ là bóng lưng nhuốm máu của Lâm Đạm nói: “Trong mắt ngươi, nàng chính là Tu la khát máu, nhưng trong mắt của ta, nàng lại là thần là Phật độ hóa chúng sinh. Những bệnh nhân bị nhiễm ôn dịch này đã bị Viên Triệu Thiên nuôi dưỡng mười mất năm, lúc đầu còn có chút hy vọng chữa khỏi ôn dịch nhưng bây giờ đã trở nên vô cùng đáng sợ, ngay cả thần y Y Cốc cũng không thể trị khỏi, ngươi và ta còn có cách gì? Chẳng lẽ cứ tiếp tục giam nhốt bọn họ ở chỗ này, để cho bọn họ chịu đựng sự hành hạ tra tấn của bệnh tật lâu hơn nữa, ngày nào đêm nào cũng sống trong đau khổ và tuyệt vọng mới là lòng từ bi của ngươi? Thậm chí, nếu một ngày nào đó Viêm Triệu Thiên chơi chán rồi, muốn đổi một cách chơi khác, vì vậy mở cửa thành Ôn thành này ra, để cho các người bệnh tự do đi ra ngoài, ngươi nghĩ xem bên ngoài thành sẽ biến thành cảnh tượng như thế nào, cả thuộc quốc này sẽ trở thành dáng vẻ gì, thậm chí Đông Đường đại lục sẽ trở nên như thế nào?’’
Pháp Chiếu rũ mắt nhìn xuống, lại thấy trên mặt Lâm Đạm chắc hề có sự vui vẻ sung sướиɠ nào, ngược lại tràn ngập vẻ nặng nề bi ai. Nàng đang làm chuyện gϊếŧ người, nhưng trong lòng lại mang theo ý nghĩ độ hóa những con người bất hạnh này. Lúc đầu những người bệnh bị ôn dịch còn chạy tứ phía, nhưng dần dần ngừng lại, sau đó liên tục quỳ xuống dập đầu với nàng rồi ngửa cổ lên, bày ra một tư thế ngửa cổ chờ chém.
Cả ngày lẫn đêm chìm đắm trong tuyệt vọng giãy giụa, bọn họ đã không muốn sống từ lâu rồi! Người nào có thể kết thúc cuộc sống khốn khổ này thì người đó chính là đại ân nhân của bọn họ.
Động tác giơ đao của Lâm Đạm khẽ ngừng lại, sau đó nhắm mắt lại vung đao, máu tươi ấm áp, nhưng trái tim nàng vô cùng lạnh lẽo, cả người nàng rất thoải mái nhưng trong đầu nàng lúc này lại tràn ngập lửa giận hừng hực. Thế gian này có quá nhiều chuyện bất bình, nếu nàng nhất định phải trở thành một tên sát nhân, vậy thì hãy gϊếŧ chết tất cả những ác nhân trong thiên hạ này, loại trừ tội ác! Nàng một thân một mình, không sợ Viêm Hoàng, dĩ nhiên cũng không màng sinh tử.
Pháp Chiếu bình tĩnh nhìn bóng lưng muốn máu của Lâm Đạm, một lúc lâu sau mới rút hết nội lực dồi dào đang chực chờ, chắp tay trước ngực nói: “A di đà phật, hổ thẹn hổ thẹn!’’