Võ giả hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng duy trì giọng điệu bình tĩnh: “Ngài… Ngài đã mang thủ cấp đến chưa? Chúng ta muốn kiểm tra một chút.”
Lâm Đạm xách chiếc bọc bị nàng tiện tay ném sang một bên, chiếc bọc căng phồng ra thành một hình tròn lớn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hình dạng của ngũ quan, trong không khí lại phát ra mùi máu tanh nồng nặc. Võ giả phụ trách tiếp đãi nàng càng không dám sơ suất, khép na khép nép nhận thấy chiếc bọc, cẩn thận kiểm tra bảy cái thủ cập bên trong, còn sợ thị lực của mình không đủ, ngay cả phân đà chủ cũng được mời ra.
Các võ giả có nhiệm vụ kiểm tra lần lượt xúm lại xem xét, biểu cảm trên mặt mỗi người hoàn toàn khác nhau, có nghi ngờ, có ngưng trọng, còn có không cho là đúng.
“Sợ là nàng ta đang lừa gạt số tiền thưởng, trước kia cũng từng có người đã làm như thế.”
“Lừa gạt tiền thưởng của Liên Minh Giang Hồ sao? Nàng ta không muốn sống nữa à!’’
“Ta thấy có vẻ là thật, quả nhiên người này chính là Lâm Đạm của Đông Thánh giáo, nếu không thì chẳng có ai có bản lĩnh một hơi đánh chết bảy vị bán bộ tông sư kia đâu!”
“Cứ coi như thực sự là nàng ta đi, nhưng chuyện này cũng quá mơ hồ, ta không dám tin tưởng quá nhiều. Phải biết rằng nàng ta cũng chỉ là một bán bộ tông sư vừa mới thăng cấp chưa được bao lâu, trạng thái vẫn chưa thể vững chắc, kinh nghiệm đối chiến cũng không phong phú, sao có thể so bì với những cao thủ lão làng như mấy người này chứ.”
Trong lúc tất cả mọi người đang nghị luận bàn bạc, phân đà chủ đã kiểm tra xong tất cả các thủ cấp, đầutiên là tràn ngập kính sợ nhìn Lâm Đạm, sau đó mới cầm một miếng vải bố có dính một ít chất lỏng đặc biệt lên, lau sạch tất cả tên húy từ số một cho đến số bảy trên bảng truy nã.
“Xin hỏi ngài là?’’ Trong lòng phân đà chủ đã có kết luận của mình nhưng cũng không nhịn được hỏi thêm một câu.
“Lúc nào mới đưa tiền thưởng cho ta?’’ Lâm Đạm không trả lời hắn mà hỏi ngược lại.
Vẻ mặt phân đà chủ lập tức trở nên cứng ngắc trong chớp mắt.
Bạch Nham nhịn cười nói: “Nàng chính là Lâm Đạm, ngươi nhanh nhanh đưa tiền thưởng cho nàng đi.”
“Đúng vậy, trên người ta vẫn còn gánh vác rất nhiều món nợ đấy.” Lâm Đạm nói thẳng thừng không chút kiêng kỵ.
Vẻ mặt phân đà chủ càng thêm một lời khó nói hết, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một bán bộ tông sư nghèo như thế này đấy.
Bạch nham rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, xoay người sang chỗ khác nhẹ nhàng bật cười.
Lâm Đạm không thèm nhìn hắn, chỉ lo đi đến đứng trước bảng cáo thị, không ngừng suy nghĩ xem tiếp theo mình còn có thể làm ăn được gì. Sau khi biết được thân phận thực sự của nàng, đám võ giả cũng không dám coi thường nàng nữa, lúc nàng gần đến đồng loạt tránh lui, lại đứng cách xa nàng một khoảng cách rộng chừng ba trượng, tạo thành một vùng chân không, trên mặt người nào người nấy đều lộ ra vẻ vô cùng kính sợ.
Lại có một người võ giả nhảy vào tấm bảng danh sách cao thủ giang hồ bên cạnh, cầm lấy tấm bảng tên của Lâm Đạm đổi và bảng tên của Đại trưởng lão Liên Vân thành đổi cho nhau một chút , sau đó ghi rõ chín chữ - Đã tấn thăng thành cảnh giới đại tông sư.
Ngay khi đánh dấu vừa được thực hiện, tất cả mọi người không nhịn được ồ lên, vốn dĩ đã cách xa ba trượng, lúc này càng nhanh chóng lui về phía sau, rất sợ mạo phạm Lâm Đạm. Đại tông sư đấy, hơn nữa là người vẫn còn sống, có lẽ đời này bọn họ cũng không có cơ hội được gặp lại một lần nào nữa! Ai có thể nghĩ rằng một đại tông sư không ở trong tông môn hoặc thành trì của mình chờ đợi mà lại chạy ra ngoài truy nã kẻ ác, chuyện này thực sự quá gần dân rồi!
Không hiểu tại sao vừa nghĩ đến chuyện này, ngoài trừ cảm giác kính sợ lúc đầu, đám võ giả lại nảy sinh một ít tình cảm gần gũi thân thiết với Lâm Đạm. Đại tông sợ chính là sự tồn tại đỉnh cao nhất của đại lục Đông Đường, bọn họ cai trị một thành trì, hay thậm chí là một quốc gia của riêng mình, chẳng có người nào sẽ đích thân đi xem xét tuần tra dân tình, càng không có người nào sẽ hạ thấp tư thái của mình, tự tay đi diệt trừ tà ma ngoại đạo. Bọn họ cao quý đến mức người thường không thể leo đến, đồng thời trong mắt không thể chấp nhận được nửa hạt cát, mà vị nữ thử trước mắt này mặc dù vẻ mặt vô cảm, ánh mắt nhìn về phía tấm bảng cáo thị lại tràn ngập tò mò, đơn thuần tựa như một đứa bé sơ sinh.
Hóa ra đại tông sư cũng có thể như vậy! Nghĩ đến đây, không ít người mặc dù còn mang trong lòng sự kính sợ nhưng cũng đã dám can đảm dè dặt đến gần Lâm Đạm. Lâm Đạm vẫn nhìn chằm chằm vào tấm bảng cáo thị, không thèm để ý đến những động tĩnh xung quanh mình. Cho dù nàng sở hữu võ công cao cường hơn đi chăng nữa thì nàng cũng chỉ là một người phàm trần, hoàn toàn không có gì khác biệt so với người khác.
Nhìn Lâm Đạm dần dần bị đám người vây quanh, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Bạch Nham đã nhuốm đầy sắc màu ấm áp, còn có ý cười loáng thoáng lóe lên trong đó.
Chỉ trong chốc lát, tên võ giả đã lau sạch một mặt vách tường, viết nội dung mới lên trên bảng cáo thị, được đặt tên là bảng xếp hạng thế lực giang hồ, người đứng đầu chính là Liên Vân thành, ngay sau đó là Viêm Hoàng thành… Mà Lâm Đạm vốn dĩ là người của Đông Thánh giáo đã từ tà ma ngoại đạo, thế lực đã đi đến giai đoạn sa sút bỗng nhiên nhảy vọt trở thành giáo phái có sức ảnh hưởng chủ đứng sau Tiêu Dao tông đại môn phái, bây giờ đang chiêu mộ môn đệ rộng rãi khắp nơi, phục hồi uy danh vang chấn thiên hạ của nó một lần nữa. Các giáo chúng còn sót không tìm thấy Lâm Đạm, vì nàng xuất quỷ nhập thần, không thể làm gì khác hơn là phải mời Hạ Vũ Phỉ trở về để cho nàng thay mặt đảm nhận chức vụ giáo chủ.
Tất cả những gì Đông Thánh giáo có được ngày hôm nay chính là những thứ mà phụ tử Hạ Sùng Lăng nằm mơ cũng muốn có được, chỉ tiếc bọn họ đã không còn cơ hội nhìn thấy được nữa.
Lâm Đạm thu hồi ánh mắt, vẻ mặt bình tĩnh. Một tên thợ săn tiền thưởng đứng bên cạnh nàng lấy hết can đảm nói: “Lâm tông sư, ngài chuẩn bị tiếp nhận mấy nhiệm vụ kia?’’
Nghe được những lời này, tất cả mọi người lập tức vểnh tai lên lắng nghe, các thám tử tà ma ngoại đạo phái đến cũng đồng loạt tập trung tinh thần. Lâm Đạm đi săn bảy đại ác nhân trong vòng ba tháng, các tà ma ngoại đạo gần như đã gặp được đả kích mang tính hủy diệt, liên tiếp phái rất nhiều người đi ám sát Lâm Đạm, nhưng đều mất mạng dưới thanh đao của nàng, thế cho nên bọn họ hoàn toàn sợ nàng, mạo hiểm đi đến Liên Minh Giang Hồ tìm hiểu tin tức.
“Không nhận nữa, chừa lại cho các ngươi chút chuyện làm ăn.” Lâm Đạm lắc đầu một cái.
Thợ săn tiền thưởng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Lâm Đạm không hề tỏ ra sợ hãi nữa mà là sùng kính. Một đại tông sư vừa quang minh chính đại vừa bình dị gần gũi giống như Lâm Đạm đi tìm ở đâu được chứ! Các thám tử tà ma ngoại đạo cũng đều buông bỏ tảng đá đang đè nặng trong lòng, lần lượt rời khỏi Liên Minh Giang Hồ. Từ nay về sau tất cả bọn họ đều phải cụp đuôi làm người, rất sợ bị Lâm Đạm nhìn không vừa mắt, một đao làm thịt.
Như đã nói qua, bởi vì số tiền quá lớn, Liên Minh Giang Hồ mất hơn nửa canh giờ để kiểm tra thủ cấp, sau đó lại mất hơn nửa canh giờ xoay xở tiền bạc nữa nhưng vẫn không có cách nào trả đủ toàn bộ. Lâm Đạm chỉ có một thân một mình, không cầm được quá nhiều hoàng kim bên người, nên đã để cho bọn họ đưa trước cho nàng một túi vàng lá, rồi lại ghi một tờ giấy nợ, sau này mỗi khi nàng đến một thành trì nào đó sẽ đến phân đà của Liên Minh Giang Hồ lấy tiền, muốn bao nhiêu lấy bấy nhiêu, dần dần trừ vào số tiền đang nợ, như thế sẽ dễ dàng và thuận tiện hơn nhiều.
Sau khi đi ra khỏi Liên Minh Giang Hồ, Lâm Đạm đưa mai mảnh vàng lá cho Bạch Nham, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo: “Cho ngươi, chúng ta đã thanh toán xong.”
Bạch Nham khẽ cười nói: “Ngươi hãy cầm lấy đi, sau này tất cả số tiền ta tiêu xài đều sẽ tính trên đầu ngươi, cho đến khi trả hết số tiền đang nợ mới thôi. Không hiểu tại sao hắn lại không thích ba chữ “thanh toán xong” chút nào cả.
Lâm Đạm suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu nói: “Được.” Vì vậy hai người tiếp tục xuất phát về phía thành trì tiếp theo, hoàn toàn không có kế hoạch, cũng không có mục đích, đi đến chỗ nào thì tính chỗ đó, lại cũng vô cùng thoải mái ung dung.
Trên đường đi, Lâm Đạm phát hiện tất cả các nữ tử hành tẩu trên giang hồ đều mặc bộ đồ đen, tay xách theo đao lớn, dáng vẻ bên ngoài giống hệt nàng như đúc, nhìn vào không khỏi cảm thấy hơi hoa mắt. Bạch Nham cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ là nụ cười trên khuôn mặt dường như hơi quỷ dị. hai người bước vào một gian phòng trong khách điếm thì nghe được mấy người trong giang hồ thờ dài nói: “Haiza, thật đúng là trước khác nay khác! Lúc trước mọi người đều cảm thấy dùng kiếm sẽ phóng khoáng tiêu sái nhất, nhưng hôm nay lại cảm thấy dùng đao lớn càng khiến mình trở nên khí phách, các cửa hàng vũ khí đều không có đủ đao mà bán cho người ta đấy!’’
“Ai bảo Lâm tông sư tựa như một lực lượng mới xuất hiện lại nổi bật đến thế! Nàng chính là nữ nhân duy nhất trong lục đại tông sư, cũng là người nhỏ tuổi nhất đấy. Ngay cả Vân Đế lúc được tấn thăng lên thành đại tông sư cũng đã hơn hai mươi tuổi, nhưng năm nay nàng chỉ chưa đầy mười tám mà thôi, cho nàng thêm mấy năm nữa, có lẽ lúc đó nàng đã có đủ bản lĩnh để phân cao thấp cùng với Vân Đế cũng nên!’’
“Đúng là hậu sinh khả úy.”
“Tư chất này thực giống như quái vật!’’
Mặc cho người khác cảm khái như thế nào, biểu cảm trên mặt Lâm Đạm vẫn không hề mảy may thay đổi chút nào, thế nhưng một người tính tình lạnh lùng thờ ơ như Bạch Nham lại nhíu mày, dường như cảm thấy hơi phiền nhiễu. Khi những người khác hâm mộ ghen ghét Lâm Đạm, bọn họ không thể nào biết được rằng nàng đã phải chịu đựng những đau khổ khó khăn như thế nào. Bất cứ lúc nào nàng cũng phải đổi mặt với hình phạt lăng trì, phải luôn đối mặt với cái chết rình rập bên cạnh mình, có thể giữ được đầu óc tỉnh táo như bây giờ hoàn toàn đều dựa vào ý chí sắt thép trong lòng nàng. Nếu đổi lại là một người khác, đừng nói đến việc hành tẩu giang hồ, sợ rằng ngay cả hô hấp cũng không thể.
Nghĩ đến đây, Bạch Nham nhỏ giọng nói: “Nếu để ta xếp hạng, đương nhiên ngươi sẽ là người đứng đầu.”
Lâm Đạm liếc nhìn hắn một cái, nhưng lần này lại phá lệ đùa giỡn một câu: “Có thể vượt qua Vân Đế được không?’’
“Có thể.” Bạch Nham sâu kín ngắm nhìn nàng, trong ánh mắt lóe lên tiếng sáng nhàn nhạt.
Lâm trạm thận trọng gật đầu: “Hy vọng sau này có thể có cơ hội tỷ thí một trận với hắn.”
Vừa dứt lời, nàng đã lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào đó nói: “Đích đến tiếp theo của chúng ta chính là Ôn thành.”
Vẻ mặt ung dung thoải mái của Bạch Nham lập tức biến mất, hắn xua tay nói: “Không thể đi đến đó.”
“Tại sao?’’ Lâm Đạm truy hỏi.
“Sở dĩ thành này được đặt tên là Ôn thành, chính là lấy ý trên mặt chữ.”
“Ôn có nghĩa là ôn dịch, Ôn thành thực ra là thành trì của bệnh ôn dịch?’’ Lâm Đạm nhíu mày.
“Không sai.”
“Nếu là đã thành ôn dịch, vậy tại sao vẫn còn tồn tại? Không có bất cứ đại phu thầy thuốc nào đến đó chữa trị sao? Cho dù không có đại phu đi chẳng nữa thì chỉ cần cách ly bệnh nhân với thế giới bên ngoài, không thể để cho ôn dịch lan truyền ra diện rộng thì mấy năm sau, Ôn thành trên bản đồ tự nhiên cũng sẽ biến mất mà.” Lâm Đạm cảm thấy hơi khó hiểu.
Bạch Nham cũng không muốn giải thích nhiều hơn nữa, hắn thu tấm bản đồ lại, chậm rãi nói: “Sở dĩ nó vẫn còn tồn tại cho đến tận bây giờ thì ắt hẳn sẽ có đạo lý của nó, ngươi đừng quan tâm nhiều. Bệnh ôn dịch kia không thể chữa khỏi, mấy năm trước thần y Y Cốc đã đích thân đến đây xem bệnh nhưng cũng không có biện pháp nào. Để phòng trừ nhiễm bệnh, tốt nhất chúng ta hãy chọn một con đường vòng mà đi, đi đến Xuân thành bên cạnh cũng được, nơi đó bốn mùa tựa như mùa xuân, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, chắc chắn ngươi sẽ rất thích.”
Lâm Đạm lắc đầu, trực tiếp nói thẳng: “Ngươi càng không cho ta đi, ta càng phải đi đến đó xem sao.”
Bạch Nham hơi đau đầu, không khỏi đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, nếu đổi lại là một người khác cố ý đối nghịch lại với hắn như thế, có lẽ hắn đã cho một chưởng thổi bay người này đến tận vách tường rồi cũng nên, nhưng người ấy lại là Lâm Đạm, ngoài trừ thỏa hiệp với nàng, hắn không thể nghĩ ra bất cứ biện pháp nào khác.
Bạch Nham: “… Vậy đi thôi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát.”
---
Hôm sau, hai người bọn họ đi đến Ôn thành, lại thấy trên đường người đến người đi đông đúc tập nập, các cửa hàng mọc lên san sát như rừng, bầu không khí vô cùng phồn hoa nhộn nhịp, hoàn toàn không giống với cảnh tượng thây phơi đầy đường, mùi hôi thối nồng nặc khắp nơi như trong tưởng tượng của bọn họ.
“Ngươi nhìn xem, Ôn thành cũng như thế, chẳng có gì khác biệt so với các thành trì khác, chúng ta nhanh chóng đi thôi.” Bạch Nham lập tức thuyết phục.
Lâm Đạm liếc hắn một cái, trực tiếp vạch trần: “Đừng gạt ta, tất cả những người đi tới đi lui trên đường này đều rụt tay rụt chân, vẻ mặt hoảng sợ lo lắng không yên, ngay cả những đứa trẻ ngây thơ không biết gì cũng run lẩy bẩy núp trong ngực phụ mẫu, không dám lớn tiếng chơi đùa. Nhưng chỉ có những người ăn mặc theo lối võ giả mới dám cả gan ồn ào náo động, nhìn trung đồ vật gì trong cửa hàng ven đường lập tức cầm đi, nửa lượng bạc cũng không trả cho người ta, thế mà chương quỹ vẫn còn phải khom lưng cúi người, hòa nhã phục vụ. Nếu Ôn thành này không kỳ lạ thì còn chỗ nào kỳ lạ được nữa? Ngược lại ta rất muốn xem xem Ôn thành này tại sao lại bị dịch bệnh hoành hành, rốt cuộc là do thiên tai hay là con người làm ra?’’
Bạch Nham đỡ trán than thở, một lần nữa lại chịu thất bại dưới sự thông minh của Lâm Đạm. Hắn nên sớm nghĩ đến, chỉ cần một cái liếc mắt Lâm Đạm cũng có thể nhìn thấu được sự mờ ám trong mọi chuyện, dĩ nhiên sẽ nhanh chóng tìm ra mấu chốt vấn đề nằm ở đâu. Với tính tình căm ghét cái ác cái xấu như kẻ thù mình này của nàng, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày chọc phải phiền phức lớn cho mà xem.