Nữ Phụ Không Trộn Lẫn

Chương 31: Trù nương (30)

Gần đây Nghiêm Lãng Tình có hơi bất an, mà hết thảy ngọn nguồn đều do Lâm Đạm, nàng ta đã quên chuyện này từ lâu, rồi đột nhiên người ở đâu nhảy ra. Bốn món ăn của Lâm Đạm, Nghiêm Lãng Tình cũng có gọi người mua gói đưa vào cung nếm thử, quả thật mùi vị vô cùng tuyệt vời.

Nghiêm Lãng Tình từng thử nấu lại món đó, nhưng phát hiện dù có dùng những nguyên liệu và gia vị giống y như thế cũng không thể nào nấu ra được hương vị của Lâm Đạm. Nhất định là Lâm Đạm có phương pháp riêng, người khác nhìn không thấu cũng không đoán ra, không được Lâm Đạm tự mình chỉ dạy thì cho dù có biết cách nấu cũng uổng công.

Bản lĩnh xuất thần nhập hóa thế này chỉ có những người trù nghệ rất lâu thậm chí cả đời ở trong bếp mới có thể làm được. Những Lâm Đạm mới có vài tuổi? Nàng ta không hơn Lâm Đạm mấy tuổi, năm nay mới hai mươi hai, cũng đã vượt qua nhiều người khác. Nghiêm Lãng Tình không thể không thừa nhận, trong lòng nàng ta thấp thỏm bất an, có điều thân là ngự trù, tự tôn của nàng ta không cho phép nàng ta nhận thua trước một trù sư bình thường.

Trận tỷ thí, tất nhiên là nàng ta muốn đi, chẳng qua là đang chờ đến giờ trong cung nghỉ đi tắm gội mới nói sau. Nhưng mà không đợi đến giờ nghỉ đi tắm gội, phiền phức của nàng ta đã tới rồi, có vài thị vệ mang theo đao lớn vọt vào Ngự thiện phòng, hùng hổ hỏi: “Bát ‘Đậu hủ trân’ hôm nay là ai nấu, mau đứng ra đây!”

“Là ta.” Nghiêm Lãng Tình không chút hoang mang tiến lên một bước. Ở trong cung nàng có Hoàng thượng chống lưng nên không sợ gì cả.

“Ngoại trừ ngươi, còn có ai khác động đến món đấy không?” Thị vệ lại hỏi.

Lục tục có vài cung nữ, thái giám đứng ra, tất cả đều là tâm phúc của Nghiêm Lãng Tình, trong đó còn có nam tử trẻ tuổi thường hay giúp nàng xuất cung tìm kiếm những món ngon.

“Trói lại đưa đi Thận hình tư!” Mấy tên thị vệ không giải thích gì đã trói người lại, kéo kéo đẩy đẩy đưa đi thẩm vấn.

Nghe nói bị đưa đi đến nhà lao tăm tối như địa ngục, lúc này Nghiêm Lãng Tình mới luống cuống, một bên giãy giụa một bên vội hỏi: “Mấy vị đại nhân, chúng ta đã phạm tội gì vậy?”

“Phạm tội hay không tự các ngươi không biết à?” Mấy tên thị vệ bịt miệng bọn họ lại, thô lỗ kéo đi.

Chuyện hôm nay nói nghiêm trọng thì không nghiêm trọng, nói nhẹ cũng không nhẹ. Chẳng qua là Hoàng đế ở trong cung mở tiệc chiêu đãi mấy vị Vương gia đến từ Mông Cổ, bàn bạc việc mua chiến mã. Trong đó một vị Vương gia đã dặn dò trước với cung nhân ở Ngự thiện phòng là mình không thể ăn đậu phộng, nếu không sẽ bệnh. Cung nhân kia đáp vâng vâng, quay đầu đi lại đưa lên một bát ‘Đậu hũ trân’, bên trong có trộn bơ đậu phộng làm Vương gia kia ăn một miếng phát bệnh ngay, cả người nổi ban đỏ, ngứa ngáy cực kỳ khó chịu. Phá hỏng yến hội, việc mua chiến mã cũng thất bại, mọi chuyện phải chờ đến khi vị Vương gia này khỏe mới bàn lại.

Hoàng đế vì muốn nói một lời công đạo cho vị vương gia này, lệnh thị vệ tra rõ vụ việc, tra một hồi tra đến trên đầu Nghiêm Lãng Tình. Thật sự thì Nghiêm Lãng Tình không biết vị vương gia ấy kiêng đậu phộng, cũng không ai nói với nàng ta, nhưng dù sao nàng ta cũng là ngự trù, còn nói món đấy là mình nấu, mặc dù Hoàng đế dù không nỡ, cũng đành phải bắt người đi thẩm vấn, để tránh trễ nải quốc khách.

Điều tra rõ sự việc lần này không có gian tế trà trộn hay âm mưu quỷ kế gì mà chỉ là sai sót nên Thận hình tư định thả người. Có điều bỗng nhiên Cung thân vương giám sát Thận hình tư đến, không nói hai lời ném xuống hai cái thẻ tre, đánh Nghiêm Lãng Tình và đồ đệ nàng ta, cũng chính là thái giám tuổi trẻ kia mỗi người năm mươi đại bản.

Nghiêm Lãng Tình tốt xấu gì cũng là tâm phúc của Hoàng đế, người hành hình giơ cao đánh khẽ, không dám đánh mạnh. Nhưng đồ đệ nàng ta lại không có may mắn đó, sau khi thẩm vấn xong thì y phục đã rách nát, máu tươi đầm đìa, không ra hình người. Lúc bị nhốt vào ngục tăm tối, chân tay Nghiêm Lãng Tình mềm nhũn, không kìm được nước mắt. Nước mắt chảy dài. Người khác đều nói trong cung là nơi ăn thịt người, bởi vì có Hoàng đế che chở nên trước giờ nàng ta không cảm thấy thế, nhưng hôm nay, cuối cùng nàng ta cũng hiểu, nhà ngục tăm tối này luôn há to miệng trực chờ nuốt sống người ta.

Khi thẩm vấn bị đè xuống dưới sàn nhà đầy máu, nàng ta loáng thoáng nghe thấy Cung thân vương nói: “Ta phải cho hoàng huynh một lời giải thích đòi lại công đại, muốn đánh thật mạnh… Chọc phải đại bảo bối của huynh ấy… Ôi, tiểu thϊếp cái gì, là một trù sư, tay nghề giỏi lắm…”

Nghiêm Lãng Tình không phải kẻ ngu, lập tức hiểu ra, lý do mình bị hành hình là vì nàng ta chọc phải người không nên chọc. Nhưng người đó là ai? Người đầu tiên nàng ta nghĩ đến chính là những trù sư ở Ngự thiện phòng, bởi vì chỉ có kéo nàng ta xuống, vị trí này mới được bỏ trống.

Hiện tại thì nàng ta thấy ai cũng là người xấu, sau khi quay lại Ngự thiện phòng quả thật không dám ở lại thêm một khắc, chỉ muốn nhanh chóng về nhà. Có điều phía trên truyền chỉ xuống, tước thân phận ngự trù trong cung của nàng ta, trục xuất khỏi cung, làm nàng ta lại ngớ người, trong lòng không cam lòng và khuất nhục.

Những việc hôm nay, nàng ta thật sự chẳng biết chút gì, không có ai nói cho nàng ta biết vị vương gia kia không ăn được đậu phộng. Nàng ta là bị hãm hại, nhưng nàng ta không có chứng cứ, vì thế hết đường chối cãi, ngay cả quần áo dính máu còn chưa được thay đã bị áp tải lên xe ngựa, đưa ra khỏi cung.

Thái giám trẻ tuổi hay thay nàng xuất cung tuyển mỹ thực cũng bị thương rất nặng, bị ném đi Dịch hình, có thể sống được hay không còn chưa biết, nếu còn sống ngày sau cũng không được quay về Ngự thiện phòng, chỉ có thể đến lãnh cung hầu hạ những nương nương bị điên, hoặc là đến Hoán y cục rửa bô, ngày tháng còn lại sẽ rất khổ cực.

Con trai bị quan phủ đánh đến cả người toàn là máu dọa Chu thị sợ mất hồn, cứ hỏi bây giờ nên làm gì. Tửu lâu bị đập phá, biển hiệu bị đập nát, quý nhân không cho phép mở cửa, chẳng lẽ muốn bọn họ đi quỳ cầu xin tiểu tiện nhân Lâm Đạm kia? Chu thị nghĩ như thế nào cũng không cam lòng, nhưng nếu không cầu xin Lâm Đạm trở về, nhà mình cũng không ổn, bồi thường mười vạn lượng bạc đã là số tiền lớn nhất bọn họ có, chẳng qua bị thương gân cốt, hao tổn nguyên khí, không chừng qua tám năm mười năm mới khỏe lại.

Nghiêm Thủ Nghiệp cắn răng nói: “Cầu xin cái gì mà cầu xin, nàng ta có chỗ dựa, nhà mình cũng có, chỗ dựa nhà mình vẫn là Hoàng thượng. Chờ Lãng Tình trở về, ta bảo nó đi cầu xin Hoàng thượng là xong. Sau này Lãng Tình nhà ta phải làm nương nương.”

“Không phải lúc trước con nói nó phải làm Hầu phu nhân sao?” Chu thị cuối cùng cũng yên tâm chút.

“Hầu phu nhân cái rắm gì, vẫn là làm nương nương tốt hơn. Mấy năm nay ta không cho Lãng Tình xuất giá, ngươi còn chê ta làm chậm trễ tiền đồ nó, giờ thấy đó, nếu không phải ta ép nó nàng, nàng làm gì được may mắn như giờ? Chờ Lãng Tình về, chuyện nhà ta coi như qua nạn, ta còn muốn bảo nó cáo trạng với Hoàng thượng, trừng trị đám người Uy Viễn Hầu một phen, báo thù cho ta!” Nghiêm Thủ Nghiệp càng nói càng kích động, bật dậy nửa người trên hô, “Người đâu, đi nhìn xem tiểu thư đã về chưa!”

Lập tức có một nha hoàn chạy ra ngoài, ít lâu sau chạy về với vẻ vô cùng lo lắng, giọng nói cũng khàn đi: “Không hay, không hay rồi! Tiểu thư, tiểu thư trở về rồi nhưng bị đánh tới cả người toàn là máu, còn bị tước chức ngự trù!”

Cung nhân đưa Nghiêm Lãng Tình về được Cung thân vương phân phó, kể lại từ đầu chí cuối chuyện nàng ta phạm đại tội bị Hoàng thượng giáng chức, còn đứng ở cổng lớn nói, chẳng chừa chút mặt mũi nào cho Nghiêm gia. Người đi qua đường đều là hàng xóm ở gần, không ít lần bị Chu thị và Nghiêm Thủ Nghiệp ức hϊếp, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ vui sướиɠ khi thấy người gặp họa. Đáng đời! Tự cho con gái mình làm ngự trù là ghê gớm lắm, không xem ai ra gì, không ngờ ngươi cũng có hôm nay!

Nghiêm Lãng Tình xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp người khác, lấy tấm vải mỏng trùm đầu lại, lúc này mới để tôi tớ đỡ mình xuống xe, về đến nhà, thấy cha mình nằm trên giường bệnh giống mình, lập tức hoảng hốt.

Nghiêm Thủ Nghiệp hết sức hoảng sợ, lúc này mới thuật lại chuyện ức hϊếp mẹ con Lâm Đạm và đốt tửu lâu Quê Nhà, hối hận nói: “Ta nào biết nàng ta mới vừa hồi Kinh được hai ba tháng đã kết giao với nhiều nhân vật lớn như thế, ai ai cũng sẵn lòng ra mặt giúp nàng ta. Sớm biết như thế, ta…” Ta sẽ không đi gây chuyện với nàng!

Có điều cuối cùng những lời này, Nghiêm Thủ Nghiệp không cam lòng nói ra. Ông ta suy nghĩ một lát, trầm ngâm nói: “Chỗ Hoàng thượng, nhà ta dựa không nổi, Lãng Tình, ngươi đi gửi cho Thang Bằng một lá thư, bảo nó giúp con đi. Sợ là con không biết, lần trước Thang Bằng ở tửu lâu Quê Nhà mở tiệc chiêu đãi mấy vị Vương gia Mông Cổ, bị Lâm Đạm làm ê mặt, nó rất ghét Lâm Đạm, ta vừa nói muốn đốt tửu lâu xin nó giúp đỡ bên quan phủ thành Nam, nó đồng ý ngay. Còn nữa, nó là nể mặt con mới thoải mái với cha như thế, nếu con mở miệng, nó nào không đồng ý chứ. Nhà ta không thể không mở tửu lâu, nếu không ăn cái gì, uống cái gì đây? Nhưng nếu muốn mở lại tửu lâu, dù sao cũng phải có chỗ dựa đúng không? Dẫu sao Thang Bằng cũng là Binh bộ Thị lang, còn là công tử phủ Vĩnh Định Hầu, nể mặt mũi nó chắc Thành Thân Vương sẽ không đến đập biển hiệu nữa đâu.”

Ông ta nói năng lộn xộn một tràn nhưng Nghiêm Lãng Tình chỉ nghe thấy hai chữ “Mông Cổ” , trong lòng rùng mình, lập tức hỏi: “Vương gia Mông Cổ ăn cơm ở chỗ Lâm Đạm? Nàng ta có giao tình với mấy vị Vương gia à?”

“Nàng ta sao có thể có giao tình với mấy vị Vương gia được, là do Thang thế tử đưa những người đó đến đấy. Mấy năm trước, Thang thế tử từng hợp lực với Mông Cổ chống lại Hung Nô, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, giao tình không tồi.” Nghiêm Thủ Nghiệp có ý định làm một chức quan trong triều, đương nhiên sẽ biết rất rõ chuyện của triều đình.

“Là thế tử gia? Hóa ra là thế tử gia!” Nghiêm Lãng Tình hoàn toàn ngây ra, thoáng chốc nước mắt rơi xuống. Nàng ra tưởng rằng là người Ngự thiện phòng liên thủ hãm hại mình, nhưng thì ra chuyện này còn có dấu tay của Thang thế tử. Cũng đúng thôi, ngoại trừ thế tử gia, còn có ai có thể mời được vương gia Mông Cổ, ai có thể với tay vào trong cung?

Còn có Thành thân vương, Cung thân vương, đều ra mặt cho Lâm Đạm. Nàng ta cực khổ kiếm sống trong cung, cống hiến nhiều như thế vì gia tộc, thế mà tất cả đều bị phá hủy trong một sớm một chiều, rốt cuộc là vì cái gì hả?

Nghiêm Lãng Tình hết sức đau lòng, giận dữ hét: “Phụ thân, không phải con đã nói với cha rồi sao, bảo người yên phận sống đi, đừng gây chuyện, người coi lời con nói như gió thoảng bên tai đúng không? Năm đó các ngươi gây chuyện, con bị Hầu gia đuổi ra khỏi Hầu phủ, lại bị thế tử gia ghi hận đến nay. Giờ các người lại gây chuyện, con bị Hoàng thượng đuổi ra khỏi cung, mất hết mặt mũi, các người đã vừa lòng chưa? Rốt cuộc các người còn muốn liên lụy con bao nhiêu lần nữa?”

Nhìn con gái nửa nằm sấp trên ghế khóc thút thít, Nghiêm Thủ Nghiệp vừa xấu hổ vừa hối hận nhưng chẳng có cách gì, chỉ có thể ngập ngừng nói: “Cha cũng không ngờ Lâm Đạm là một con nhím đầy gai đâm tay, không chạm vào được. Nếu không, nếu không thì con đi gửi thư cho Thang Bằng đi, nó nhất định sẽ giúp con.”