Từ khi tửu lâu Kiều Viên có đầu bếp mới, việc buôn bán của tửu lâu Nghiêm gia ngày càng lụn bại. Tuy Nghiêm Lãng Tình vội vàng nghiên cứu nấu món ăn mới nhưng vẫn không đánh lại tay nghề vị đầu bếp kia. Bên bọn họ mới ra một món mới, còn chưa lấy tiếng tăm, bên kia cũng ra món mới, nguyên liệu nấu ăn cũng không khác biệt lắm thế nhưng phương pháp nấu nướng thì cực kỳ tuyệt diệu, tiếng tăm nhanh chóng vượt bọn họ.
Lâm lão nhị mấy ngày nay gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, khóe miệng nổi lên một chuỗi dài vết bỏng rộp. Từ lúc Nghiêm Lãng Tình vào cung làm ngự trù, người Nghiêm gia vui sướиɠ, bắt đầu sử dụng hết các thủ đoạn cướp đi ba thành vốn trong tay Lâm lão nhị. Hiện giờ gã chỉ còn hai thành vốn trong tửu lâu, lại còn phải làm chưởng quỹ và mua sắm, việc vặt vãnh từ trên xuống dưới đều cần gã chuẩn bị, mệt như chó, tiền nhận được còn không đến một phần mười.
Gã còn phải nuôi sống cả gia đình, bởi vì lúc trước bị Lâm Bảo Điền chiều hư, người trong nhà cái gì cũng phải tốt nhất, ở phải ở khu nhà sang, ăn phải ăn sơn hào hải vị, mặc phải mặc tơ lụa Lăng La, chi tiêu một tháng cũng đủ để người thường sống sung túc một năm. Khi đó gã tốt xấu vẫn là lão bản của tửu lâu Nghiêm gia, tiền lời đều vào túi gã, thậm chí Lâm Bảo Điền không hỏi đến mà ngẫu nhiên còn giúp đỡ một ít, ngày tháng đó quá thoải mái. Nhưng hôm nay thì sao? Gã nhận tiền lương của chưởng quỹ nhưng lại nuôi người nhà giống quý tộc, làm sao mà sống?
Mười năm qua số tiền gã tích góp đã tiêu hết từ lâu, không thể không cầm cố gia sản sống qua ngày. Nếu tửu lâu Nghiêm gia kiếm được nhiều, gã sẽ có dư, còn nếu tửu lâu Nghiêm gia buôn bán ế ẩm, gã vẫn phải tiếp tục tháng ngày ảm đạm, cho nên tửu lâu Kiều Viên phất lên, gã sốt ruột hơn ai hết. Thỉnh thoảng nghĩ về tương lai của mình, gã hối tiếc không kịp, nhưng hối hận có ích lợi gì? Sói tự đến đến nhà, làm sao mà đuổi đi được!
Thấy hôm nay lại là một ngày vắng vẻ, Lâm lão nhị xanh mặt nói: “Ngươi đi đến tửu lâu Kiều Viên xem có phải bên bọn họ lại ra món mới cạnh tranh với chúng ta không.”
Tiểu nhị đáp một tiếng rồi đi mất, một lát sau quay lại, giọng điệu ngạc nhiên: “Quả thực có ra món mới, gọi là ‘Cá thần tiên lóc xương’, toàn bộ cá đều được lóc xương, được om với xúp đặc màu trắng sữa, vị vừa tươi vừa ngọt, vào miệng là tan. Ta thấy lão phu nhân phủ Vĩnh Định Hầu và cháu trai của bà cũng ở đấy, công tử chưa bao giờ ăn cá, ngại có xương, hôm nay lại ăn rất ngon miệng, đến hét lên một cái. Việc buôn bán trong tửu lâu nhanh chóng bùng nổ, khách ở trong thì không nỡ đi ra, khách ở bên ngoài thì xếp hàng dài chờ, lão chưởng quỹ bên đó cho tiểu nhị đặt rất nhiều ghế dài ở cửa để khách nghỉ tạm, lại mời người kể chuyện trên phố đến kể, bên trong ăn, bên ngoài cười vô cùng náo nhiệt. Khó lắm ta mới chen vào được, đến rớt mất một chiếc giày.”
Nói tới đây, tiểu nhị giơ chân lên chân cho Lâm lão nhị nhìn thấy bàn chân trái trống không của mình, do dự nói: “Chưởng quỹ, ngài sẽ bồi thường cho ta một đôi giày mới chứ?”
“Bồi thường cái rắm, cút đi!” Lâm lão nhị đỏ mặt tía tai rống lên một tiếng, cảm thấy phổi mình sắp nổ tung. Chúng ta làm nhân sâm đen, ngươi cũng làm nhân sâm đen; chúng ta làm thịt viên, ngươi cũng làm thịt viên; chúng ta nấu cá không xương, ngươi cũng nấu không xương cá, còn làm ngon hơn bọn ta nhiều lần, đây là muốn đập biển hiệu tửu lâu Nghiêm gia! Nghiêm Lãng Tình cũng là đồ bỏ đi, đường đường là ngự trù mà còn không bằng một trù sư dân gian, mấy năm nay ăn vô dụng quá đấy nhỉ?
Lâm lão nhị vô cùng lo lắng, hận không thể lấy dao làm thịt đầu bếp mới của tửu lâu Kiều Viên.
Đúng lúc này, Nghiêm Thủ Nghiệp một tay xách l*иg chim, một tay cầm điếu thuốc, lắc lư lảo đảo đi vào, thấy sảnh đường không có khách, sắc mặt tối sầm xuống. Lâm lão nhị vội kể lại chuyện tửu lâu Kiều Viên cạnh tranh với tửu lâu nhà mình với ông ta, ông ta lập tức cười khẩy nói, “Đối đầu với Nghiêm gia ta, chán sống rồi! Cạnh tranh đúng không, được thôi, không có món ăn mới, ta xem bọn họ lấy cái gì cạnh tranh với ta!” Dứt lời lấy lệnh bài từ bên hông xuống, lại lấy mười tấm ngân phiếu ra, bảo người đầy tớ đến cửa cung tìm người.
---
Một đầu khác, bởi vì ‘Cá thần tiên lóc xương’ rất được khách yêu thích nên Lâm Đạm phá lệ làm mười bàn đồ ăn, thấy sắc trời không còn sớm mới rửa tay lau mặt, chuẩn bị về nhà. Đúng lúc này, lão chưởng quỹ dẫn một nam tử trẻ tuổi mặt trắng đi vào, vẻ mặt như cha mẹ chết.
Vừa nhìn thấy nam tử tuổi trẻ kia, nụ cười trên mặt Tiểu Cầu cũng mau chóng biến mất, trong mắt ẩn hiện lửa giận.
Nam tử tuổi trẻ nói với giọng sắc xéo, “Chúc mừng trù sư Cầu, ‘Cá kim mao sư tử’, ‘Nhân sâm đen nhồi tương’, ‘Thịt viên phú quý’, ‘Cá thần tiên lóc xương’ đều được Ngự Thiện phòng nhìn trúng, chuẩn bị dâng cho Hoàng thượng, cho vào công thức hoàng gia, đây là phần thưởng, các ngươi tạ ơn đi.” Dứt lời đưa một cây ngọc như ý qua.
Ngọc như ý chỉ lớn bằng bàn tay, không to bao nhiêu, màu cũng không gọi diễm lệ, nếu không phải khắc hai chữ “Sắc tạo*”, thật sự là ném ở trên đường cái cũng không ai thèm. Có điều dựa vào hai chữ này, Tiểu Cầu không thể không quỳ xuống dập đầu tạ ơn, trong lòng bị lăng nhục cũng không nói được một chữ “Không”.
*làm theo ý vua.
Lâm Đạm quỳ theo, khóe miệng mỉm cười châm biếm. Từ sau khi Nghiêm Lãng Tình làm ngự trù, thường xuyên tìm kiếm mỹ vị dân gian cho Hoàng đế. Tửu lâu nhà ai nấu đồ ăn ngon và nổi tiếng, nàng ta sẽ đề cử chỗ đấy cho Hoàng đế, sau đó ghi vào công thức hoàng gia.
Những trù sư được nàng ta chọn vốn rất cảm kích, thế nhưng sau lại phát hiện —— những món đã làm cho Hoàng đế ăn, bọn họ không thể lấy ra ngoài bán, nếu không chính là tội bất kính. Trù sư tìm tòi nấu món mới, bình thường phải trải qua mấy tháng thậm chí mấy năm khổ tâm nghiên cứu. Còn nàng ta nói một câu nhẹ nhàng là cướp hết toàn bộ tâm huyết của người khác, còn chặt đứt con đường kiếm tiền của người ta, chẳng khác gì thổ phỉ.
Lâm Đạm biết người Nghiêm gia đều là dạng đức hạnh gì, cho nên cũng không kinh ngạc hay tức giận, sau khi đứng lên chậm rãi nói: “Làm phiền công công chuyển lời cho Nghiêm ngự trù, nói Lâm Đạm đã trở lại, muốn cùng nàng ấy tranh tài lần nữa. Nàng ấy nghe xong sẽ hiểu.” Dứt lời hé ra một tờ ngân phiếu giá trị lớn.
Hình như nam tử trẻ tuổi có cực kỳ thân quen với Nghiêm Lãng Tình, thế mà không cần ngân phiếu, còn cười mỉa mai: “Chuyện của ngươi và Nghiêm ngự trù ta từng nghe nàng nói. Năm đó ngươi không bằng nàng, lúc này hai người các ngươi đã khác nhau một trời một vực, cần gì phải tranh tài thêm lần nữa?”
“Vậy ngươi nói với nàng ta, bốn món này đều do ta nấu, không liên quan đến tửu lâu Kiều Viên, tiện thể nếu muốn món ăn thì tới thành Nam tìm ta, nếu sợ, thì thôi vậy.” Lâm Đạm thản nhiên cất ngân phiếu, giọng điệu không nhanh không chậm, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Bốn món này là ngươi làm?” Nam tử trẻ tuổi cũng là người từ Ngự thiện phòng, trù nghệ và vị giác cũng không tệ, mới vừa rồi đã ở tiền đường nếm thử bốn món, hiển nhiên biết tay nghề Lâm Đạm đạt đến mức nào. Kỹ năng dùng dao, độ lửa, gia vị, đều đạt tiêu chuẩn cao nhất, chẳng kém đầu bếp ở Ngự thiện phòng. Mới vừa rồi hắn ta dám nói sáu chữ “Khác nhau một trời một vực”, lúc này lại không mở miệng nổi.
“Tất nhiên.” Lâm Đạm gật đầu nói, “Xin công công chuyển lời giúp Lâm mỗ.”
Tuổi trẻ nam tử nhìn nàng bằng ánh nhìn sâu xa, phất tay áo đi mất. Lúc này Tiểu Cầu mới hồi hồn, kinh ngạc cảm thán: “Sư phụ, ngài thật sự có thù oán với Nghiêm ngự trù! Ngài dùng giúp tửu lâu Kiều Viên hết mình để nghiên cứu món ăn mới chính là vì dụ nàng ta ra?”
Lâm Đạm kéo khăn trùm đầu dính đầy khói, khẽ cười nói: “Đúng là có thù oán thật, nhưng không dốc hết kỹ năng. Nàng ta ra chiêu, ta tiếp chiêu, không hơn. Thế gian có muôn vàn món ngon, chỉ có bốn món, tính là gì.”
Đầu bếp Tiểu Cầu đưa nàng lên xe, thật lòng nói: “Sư phụ, ta cảm thấy ngài giỏi hơn Nghiêm ngự trù. Ngài dám dạy hết hiểu biết của mình cho người khác, còn Nghiêm ngự trù lại chỉ biết cướp đi tâm huyết người ta. Dù là nấu ăn hay làm người, nàng ta đều không bằng ngài.”
Lâm Đạm gõ gõ vào ót Tiểu Cầu, lúc này mới mỉm cười rời đi, đến thành Nam, lại thấy ngõ Tam Xóa Khẩu vây đầy người, bên trong loáng thoáng truyền đến một tràn tiếng khóc, còn có tiếng người vây xem khe khẽ nói nhỏ: “Không ngờ bà chủ tửu lâu này lại là hạng người khi sư diệt tổ, đến tiền mua quan tài cho sư phụ còn tham!”
“Tri nhân tri diện bất tri tâm**, đừng thấy tiểu lão bản cả ngày cười tủm tỉm nhưng không biết bên trong ngoan độc cỡ nào đâu! Hai mẹ con bọn họ còn trẻ đã là góa phụ, đây chắc là báo ứng nhỉ?”
**Biết người biết mặt không biết lòng.
“Đúng vậy, góa phụ trẻ mà có thể buôn bán đắt thế này, cũng không biết là dùng thủ đoạn gì. Dơ, thật dơ bẩn!”
Nghe đến đó, Lâm Đạm không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là người Nghiêm gia người giở trò cũ, chạy tới cửa chọc người. Nàng nhanh chóng đẩy đám người ra, quả nhiên thấy Tề thị đầu tóc lộn xộn ngồi dưới đất, mặt và cổ chỗ nào cũng có vết cào, hẳn là đánh nhau với người khác bị thương. Nồi xúp đặt ở cửa bị đập nát, nước hầm chảy đầy đất, món hầm thì bị đám xem náo nhiệt tranh nhau không còn. Bàn ghế trong tửu lâu cũng không còn nguyên vẹn, đám Tiểu Trúc và Thược Dược đang dọn dẹp, trên người ai cũng có thương tích.
Mười năm qua thế mà người Nghiêm gia vẫn ngang ngược như vậy, thích ép người ta đến đường chết. Có điều Lâm Đạm đã không còn là Lâm Đạm không hề đánh trả mười năm trước. Nàng làm lơ mọi người đang chỉ chỉ trỏ trỏ chỉ trích và các ánh mắt khinh miệt chất vấn, nàng đỡ Tề thị đứng dậy, đóng cửa lại.
“Từ hôm nay trở đi, tửu lâu chúng ta không tiếp tục kinh doanh nữa.” Nàng không nhanh không chậm nói: “Nhân khoảng thời gian rảnh rỗi này mọi người đi du ngoạn chơi một chút, chuyện ở đây giải quyết xong, chúng ta xuống Giang Nam.”
“Khi nào thì rời Kinh thành?” Tề thị không muốn ở lại kinh thành một khắc nào, coi như bà sợ người Nghiêm gia.
“Nương mau thu dọn đồ trước đi.” Lâm Đạm trở lại Kinh thành vốn không phải vì kiếm tiền mở tửu lâu, mà đến đây kết thúc chuyện trước kia, tửu lâu bị đập không làm nàng tổn thất gì, danh dự bị bôi nhọ cũng không tổn thương được nàng.
“Được, nương lập tức đi thu dọn hành lý. Lúc trước nương nói đừng trở về, đừng có trở về mà còn cố tình không nghe. Lần này đi rồi, chúng ta vĩnh viễn không trở lại được không?” Tề thị nghĩ mà sợ không thôi, hỏi.
“Được, chúng ta tìm một chỗ non xanh nước biếc ở.” Lâm Đạm dịu dàng trấn an Tề thị. Nàng sẽ không nói chuyện tỷ thí trù nghệ cho Tề thị biết, tránh để bà ăn ngủ không yên. Ở trong mắt quý nhân, ngự trù chỉ là người hầu, nhưng trong mắt người thường, bọn họ lại là người không chọc vào nổi.
Mọi người dọn dẹp lại tửu lâu rồi đi ngủ, không lâu sau nửa đêm phòng bếp bốc cháy, nếu không phải Lâm Đạm vào Nam ra Bắc tính cảnh giác cao, nhanh chóng tỉnh lại, chỉ sợ tất cả mọi người đều bị thiêu chết. Sau khi dập lửa, Lâm Đạm phát hiện ở chân tường hạ phát hiện một đống củi đốt và mùi dầu hỏa nồng nặc ở chân tường, lập tức hiểu ra đây là có người cố ý phóng hỏa, mà hung thủ là ai không cần đoán cũng biết.