Một nam một nữ đi vào trong tửu lâu thấp giọng nói chuyện. Nam tử quan tâm nói: “Tưởng là thành Nam không có tửu lâu nào tử tế, không ngờ rằng là huynh coi thường nơi này rồi. Muội muội, hơn hai ngày muội không ăn gì rồi, hôm nay dù gì cũng phải ăn một chút.”
Nữ tử che ngực lại, miễn cưỡng gật đầu: “Vậy ăn một chút đi.”
Nam tử đi đến gần, thấy Lâm Đạm đang trộn một nồi thịt hầm, vẻ mặt mừng rỡ, “Ấy, ngươi thế mà biết nấu thịt theo khẩu vị Kiềm Châu, đúng lúc, chúng ta đến từ Kiềm Châu, cho chúng ta một phần đi.”
Lâm Đạm lắc đầu nói: “Vị khách quan này, thật ngại quá, thịt hầm đã bán hết rồi, ngài có thể gọi món khác chứ? Ở đây bọn ta còn có mì sợi và cháo trắng.”
Nam tử chau mày, hình như không vui: “Nhưng ta chỉ muốn ăn thịt hầm, không cần thứ khác.”
“Ta đây chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với ngài. Nếu ngài muốn ăn, ngày mai có thể đến sớm một chút.” Lâm Đạm cười khẽ.
Nàng không biết nam tử là ai, nhưng Tần Nhị Nương thì biết, bà ấy vội xua tay nói: “Không sao, không sao, thịt này của ta bán cho hắn đi, ta không ăn.” Dứt lời lau mồ hôi lạnh trên thái dương, biểu tình hết sức sợ hãi. Nếu bà ấy không nhìn lầm, hai huynh muội này hẳn là đích tử, đích nữ* của Điền Kiềm Vương. Điền Kiềm Vương là vị Vương khác họ duy nhất của Đại Sở quốc, hàng năm đóng giữ ở cao nguyên Điền Kiềm, trong tay nắm tám mươi vạn đại quân, đến Hoàng đế còn phải kiêng kị ba phần.
*Con trai trưởng, con gái trưởng.
Vì thể hiện lòng trung thành, Điền Kiềm Vương đã sớm đưa người tới Kinh thành đọc sách, đãi ngộ không kém gì hoàng tử. Năm kia, ông ta lại đưa đích nữ vừa tròn mười lăm tuổi đến, xem ra là muốn vào cung làm nương nương. Tóm lại, hai huynh muội này đều là người trên đỉnh núi, một chút cũng không đắc tội nổi.
Nam tử giãn mày ra, có vẻ rất vừa lòng với sự thức thời của Tần Nhị Nương, Lâm Đạm lại nói: “Mọi việc phải có thứ tự trước sau. Nhị Nương đã đợi từ sáng sớm, nên thịt hầm này là của bà.”
Không đợi nam tử tức giận, Lâm Đạm đã ngẩng đầu lên, nhìn kỹ sắc mặt tái nhợt của tiểu cô nương kia, tiếp tục nói: “Huống hồ ta thấy vị tiểu thư này vẫn luôn che ngực lại, hình như đang chóng mặt buồn nôn, chắc là không thích nghi được với đường thủy nên bị say tàu? Lúc cảm thấy buồn nôn không thể ăn đồ có dầu mỡ, để ta làm cho tiểu thư một ít món ngon miệng nhé?”
Nữ tử cũng không muốn ăn thịt, nghe thấy Lâm Đạm nói vội vàng gật đầu: “Cũng được, phiền chưởng quỹ làm giúp ta một ít món ăn sáng ngon miệng, bây giờ quả thật ta không muốn ăn thịt.” Dứt lời nơm nớp lo sợ nhìn huynh trưởng.
Nam tử nghĩ đến số mệnh tương lai của muội muội, trong lòng thương tiếc, làm sao mà phản bác lại lời nàng ấy nói, vì thế gật đầu đồng ý, xoay người mới phát hiện Thang Cửu cũng ở đây, không khỏi kinh ngạc: “Thang thế tử, ngài cũng tới tửu lâu này ăn cơm? Thật là khéo.”
Thang Cửu gật đầu nói: “Tửu lâu này là bằng hữu ta mở, đa tạ quận vương quan tâm.” Nghĩa khác của câu này là —— ngươi có thể chơi đùa ngang ngược ở bất cứ đâu cũng được nhưng xin đừng gây chuyện ở tửu lâu này.
Lúc còn nhỏ nam tử được Hoàng đế ban phong hào Quận Vương, nhìn có vẻ địa vị cao hơn so với hầu tước. Thực tế, ở trước mặt Thang Cửu là cận thần của thiên tử cũng phải thu liễm vài phần. Vẻ kiêu căng của hắn ta lập tức biến mất, vẻ tươi cười thế mà có vẻ bình dị gần gũi hơn.
Thấy hắn thành thật, lúc này Thang Cửu mới đưa mười đồng tiền cho Lâm Đạm, lúc tạm biệt nàng còn dặn đi dặn lại, nói nàng có việc thì đến nha môn Binh bộ báo tin cho hắn.
Trong miệng thì Lâm Đạm hứa được được, kỳ thật nàng không nghĩ sẽ làm phiền Thang Cửu nữa. Vốn không phải là người cùng một thế giới, tại sao lại muốn liên quan đến nhau? Nàng là trù sư, hắn là khách nhân, quan hệ chỉ đơn giản như vậy. Sau khi trộn thịt hầm đưa cho Tần Nhị Nương tay chân run lẩy bẩy xong, nàng đổ đầy một nồi cháo trắng, đặt trên bếp lò hâm nóng, xong rồi lấy một nắm ớt xanh ném vào lửa.
Ớt xanh bị lửa than nướng cháy, phát ra tiếng lốc bốc giòn vang, theo đó là mùi cay nồng sặc mũi hắc lên. Mấy người Tiểu Trúc sặc đến liên tục hắt xì, biểu cảm của nam tử tuấn tú và nữ tử có dáng người nhỏ xinh nửa kinh hỷ nửa hoài niệm.
“Ngươi đang đốt ớt cay?” Nữ tử đi đến trước bệ bếp, nhìn chằm chằm lửa đang dần dần đốt ớt thành màu đen, hai mắt ươn ướt: “Lúc còn ở quê, mẹ ta thích nhất làm món này cho ta và ca ca. Sợ là ngươi không biết, khi bọn ta còn nhỏ không sống cùng cha, mẹ ta mang theo ta và ca ca tránh ở nông thôn, không có tiền bạc, không được ăn thịt cá, món ngon nhất trong trí nhớ không có gì ngoài ớt cay đốt lửa, bởi vì hương vị nặng, ăn được với cơm, bọn ta có thể ăn no.”
Mạng che mặt của nữ tử cũng hé ra một khe hở, hốc mắt hơi đỏ lên.
Lâm Đạm ngẩng đầu mỉm cười với nữ tử, ánh mắt an ủi, xong rồi bỏ ớt nướng xong và mấy tép tỏi bỏ vào bát giã nát, sau đó rưới nước tương, dấm chua, dầu gừng và các gia vị khác vào.
“Nếm thử xem, có phải hương vị quê của ngươi không?” Sau khi trộn xong Lâm Đạm cầm bát đĩa đưa cho nữ tử, nữ tử gắp một chút ớt cay nướng lửa cẩn thận nếm thử, thoáng chốc nước mắt rơi xuống, “Đúng rồi, chính là hương vị này.” Nàng ta nhanh chóng lau nước mắt, mỉm cười tươi: “Ca ca, huynh cũng tới nếm thử đi.”
Từ khi được phụ thân đưa hồi vương phủ, nàng ấy đã không được ăn món này nữa bởi vì mẫu thân đã mất rồi, mà trong vương phủ hoàn toàn không có vị trí cho bọn họ, chẳng qua nàng ấy và ca ca chỉ là hai món đồ vật có thể tùy tiện hy sinh lợi dụng.
Nam tử gắp một ít đồ ăn, giọng nói có chút khàn khàn: “Chưởng quỹ hẳn là từng ở Kiềm Châu nhỉ? Món ớt cay nướng lửa này làm rất chuẩn.”
“Đã ở mấy tháng.” Lâm Đạm mang niêu cháo và cái bếp lò đặt lên bàn, dịu dàng nói, “Món khai vị có hơi cay, nên ăn ít thì hơn, ta cắt cho hai người một vài lát thịt sống và gan heo, ăn kèm rau, có thể cho trực tiếp vào cháo. Nấu ăn tại chỗ, mùi vị càng ngon.”
“Cảm ơn chưởng quỹ.” Sau khi khóc tâm trạng của nữ tử đã tốt hơn nhiều, dùng đũa gắp một ít ớt cay nướng lửa ăn từ từ, trong mắt tràn đầy quý trọng. Không ngờ là ở Kinh thành xa xôi này, thế mà có thể ăn được món ăn chính thống ở quê nhà.
Hai huynh muội ngồi ăn đối diện nhau, hồi lâu không nói chuyện, mắt ai cũng hồng hồng. Lâm Đạm vì tránh xấu hổ, cùng đám người Tiểu Trúc thối lui đến sau bếp. Tần Nhị Nương cũng không dám ở cùng chỗ với quý nhân, bưng đĩa thịt hầm đi theo sau lưng Lâm Đạm, lải nhải bàn tán các tin tức nhỏ trong kinh thành. Hiện giờ bà ấy đặc biệt thích Lâm chưởng quỹ, không chỉ vì tay nghề nàng giỏi, còn bởi vì con người nàng cũng tốt. Ở chung với nàng, ngươi có thể cảm nhận được sự bình yên và bao dung của nàng, là nơi làm cho người ta thấy thoải mái.
Qua hai khắc trở ra, hai huynh muội đã đi rồi, để lại trên bàn một lá vàng sáng ngời. Tần Nhị Nương cố sức nuốt một ngụm nước bọt, cảm thán từ đáy lòng nói: “Có tay nghề nổi trội thật tốt. Lâm chưởng quỹ, xem ra tửu lâu của ngài sẽ kiếm được rất nhiều tiền đây!”
Từ hôm nay trở đi, Thang Cửu, Uy Viễn Hầu, Điền Kiềm quận vương, mọi người trở thành khách quen của tửu lâu Quê Nhà, bản thân ăn không tính, còn thường hay gói cho người thân. Có bọn họ làm quảng cáo sống, việc kinh doanh của Lâm Đạm càng ngày càng tốt, không chỉ có người thành Nam nghe tiếng đến mà ngay cả quan lớn quý nhân ở thành Tây và thành Đông thay trang phục bình thường nhất lặng lẽ đến, lẳng lặng hưởng thụ một bữa ăn ngon. Mặc dù đã ăn qua không ít sơn hào hải vị, thứ mà thích và hoài niệm nhất vẫn là các món ăn quê nhà.
----
Hai tháng sau, Lâm Đạm đã hoàn toàn đứng vững ở Kinh thành, buổi sáng nàng bận bịu việc kinh doanh của tửu lâu nhà mình, buổi chiều thì đi dạy Tiểu Cầu nấu ăn. Tiểu Cầu chỉ học nghệ với phụ thân hắn ta ba năm, kỹ năng dùng đao cũng chưa luyện tốt, miễn bàn đến việc bếp. Nhưng hắn ta rất thông minh, cũng chịu khó tìm tòi, Lâm Đạm dạy mãi ra thích thú, chính thức nhận Tiểu Cầu làm đồ đệ.
Hôm nay, Thang Cửu mời vài Vương gia đến từ Mông Cổ tới tửu lâu ăn cơm. Lâm Đạm dùng sữa hạnh nhân nấu một nồi thịt dê to, làm nước sốt với rau đinh lăng mặn với rau hẹ, mang qua qua khách tự dùng. Tiểu Trúc muốn chuẩn bị bát đũa nhưng bị nàng lắc đầu cản lại.
Không có bát đũa làm sao khách ăn cơm? Quan viên đi cùng Thang Cửu lúc này đã hất mặt, còn một nam tử trẻ tuổi có khuôn mặt tương tự Thang Cửu cao giọng mắng chửi: “Đúng là không có mắt, nhiều người chúng ta tới ăn cơm như vậy, các ngươi mang một cái chậu to ra, bát đâu? Đũa đâu? Chẳng lẽ bảo chúng ta dùng tay ăn? Cửu ca, tửu lâu này không đáng tin, chúng ta đến tửu lâu Nghiêm gia đi, Nghiêm tỷ tỷ hôm nay xuất cung, chắc là đang ở tửu lâu, tay nghề tỷ ấy giỏi, chắc chắn khách sẽ hài lòng.”
Nam tử tên là Thang Bằng, là đường đệ Thang Cửu, hiện giờ cũng nhậm chức ở Binh bộ, có tình yêu say đắm với Nghiêm Lãng Tình, tất nhiên là cố gắng chủ trương đến tửu lâu Nghiêm gia. Tiếc là đề nghị của hắn ta bị đường ca gạt bỏ, giờ thấy Lâm Đạm tỏ ra như vậy, không nhịn được trách mắng một trận.
“Đệ thiếu hiểu biết thì ít mở miệng thôi, đỡ phải mất mặt.” Giọng điệu Thang Cửu lạnh lùng, mặt mày không vui.
“Cửu ca, đệ cũng là vì chiêu đãi khách quý. Bọn họ vất vả tới Đại Sở một chuyến, huynh đưa bọn họ đi ăn cái này? Huynh cũng không nhìn xem sắc mặt mấy vị Vương gia…” Hắn ta vừa nói vừa quay đầu lại nhìn các vị Vương gia, tính ôn tồn giải thích một phen, lại mời bọn họ di giá, có điều lại thấy bọn họ bắt tay vói vào chậu to, chộp lấy một miếng sườn dê, ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa bô bô mà nói cái gì đó, trên mặt đều là vẻ tán thưởng.
Một vị phụ tá hiểu tiếng Mông phiên dịch: “Mấy vị Vương gia rất hài lòng với bữa cơm này. Món này gọi là ‘Tay bắt thịt dê’, vốn dĩ là dùng tay ăn trực tiếp.”
Bên cạnh lại có một vị Vương gia giương giọng nói một câu, sắc mặt phụ tá càng hoà nhã hơn, tiếp tục nói: “Mấy vị Vương gia nói, thịt dê Trung Nguyên quá hôi, bọn họ ăn không quen, tới Kinh thành hai tháng này đói sụt mấy cân, cuối cùng hôm nay cũng có thể ăn no. Vị đầu bếp này làm thịt dê rất tươi ngon, không có chút mùi hôi của thịt dê Trung Nguyên, giống như đúc thịt dê bọn họ ăn ở thảo nguyên. Tửu lâu Quê Nhà không hổ là tửu lâu Quê Nhà, quả nhiên danh bất hư truyền!”
Thang Cửu khiêm tốn vài câu, xong rồi cầm thịt dê lên ăn. Mấy vị quan viên hận không thể chui xuống dưới bàn, tự nhủ còn may còn may, may mà mấy vị Vương gia nghe không hiểu tiếng Hán, nếu không hôm nay bọn họ mất hết mặt mũi. Mặt Thang Bằng ngượng đến đỏ bừng, hơn nửa ngày nói không ra lời. Hắn ta ở đằng kia vừa la vừa mắng, chê Lâm chưởng quỹ người ta thiếu hiểu biết, hóa ra món này là đặc sản Mông Cổ, vốn dĩ ăn bằng tay, ngược lại có vẻ hắn ta mới là người thiển cận, ngay cả một đầu bếp cũng không bằng.
Đám người Tiểu Trúc còn có chút căng thẳng, thấy cảnh tượng như vậy thiếu chút nữa bật cười. Hừ! Cái gì mà quan lớn quý nhân, thật là một chút kiến thức cũng không có!
Lâm Đạm chẳng để ý đến trò khôi hài ở tiền đường, rửa tay sạch sẽ bước lên xe ngựa đi thành Tây. Tửu lâu Nghiêm gia bỗng nhiên vùng lên đối kháng với tửu lâu Kiều Viên, hai tháng nay liên tục ra hai món mới, nghe nói hôm nay muốn ra món thứ ba, nàng muốn đến đó xem thử.