Xuyên Thành Hòn Ngọc Quý Ở Năm 70

Chương 43: Chia trứng 1

Dịch giả: ND Uất Kim Hương

Tay cô bới trứng, Thẩm Thu Bình thì nhận lấy rồi đặt xuống đất, hai mẹ con phối hợp rất nhịp nhàng.

Thím Trụ Tử trông có vẻ hâm mộ lắm: “Con bé này số may thật đấy, chắc là cháu gặp được mấy tổ lận hả?”

Thu Thu không hiểu, cô ngây thơ lắc đầu, khoa tay múa chân miêu tả cho mọi người: “Chỉ có một cái tổ thôi ạ, con gà rừng kia đè sụp chỗ lúa mì để làm thành cái tổ, trong đấy có nhiều trứng gà lắm ạ!”

Nghe cô tả như vậy, các cô các bác có mặt đều nghĩ làm xong phải đi qua chỗ lúa chưa cắt thử vận may mới được, nhưng đương nhiên là bọn họ không nhặt được gì rồi, lúc ấy bèn cảm thán con bé Thu Thu này có số may, người khác hâm mộ cũng không được.

Chờ mọi người xem xong, Thu Thu mới đưa chỗ trứng gà ấy cho Thẩm Thu Bình, chỗ trứng nằm trong bình nước thì cô tự mình xách về.

Cô dẫn Đông Đông ra một góc khuất rồi châm lửa, thảy hơn mười quả trứng gà rừng vào đó, Đông Đông ngồi cạnh cô nuốt nước miếng ừng ực: “Chị, bao nhiêu trứng gà như vậy mình nướng hết một lượt luôn ạ?”

Cậu nhóc nhìn mà tiếc đứt ruột, cái này mang về nhà thì phải ăn được mấy ngày ấy.

Thu Thu xoa xoa mái tóc của Đông Đông, nhỏ giọng dỗ dành: “Ừ! Chúng ta ăn luôn một lần nhé!”

Đông Đông nói thế nhưng vẫn vui mừng huơ tay múa chân, cậu bé cứ nhìn chòng chọc vào đống lửa đang bốc khói xám kia, nhìn thế suốt mười phút cũng không thấy dời mắt chỗ khác.

Thu Thu lôi vài quả ra trước, đập đập làm vỡ vỏ trứng, thấy có mùi thơm rồi thì biết là trứng chín. Mà trứng gà rừng còn thơm hơn trứng gà nhà nuôi, Đông Đông bị phỏng đến giậm chân, nhưng miệng vẫn nhai liên tục: “Chị ơi! Ngon quá đi mất!”

Thu Thu cong mắt, bản thân cũng ăn ba quả trứng liền, mùi thơm dậy lên khiến cô híp mắt lại tấm tắc: “Lần sau chị lại đưa em đi tìm món ngon!”

Cô loáng thoáng cảm thấy bản thân đúng là may mắn một cách bất ngờ, nhưng suy đoán đó có đúng hay không thì còn cần chứng thực.

Sau khi hai chị em Thu Thu ăn xong thì ngoan ngoãn dập lửa, Thu Thu đếm mấy quả trứng còn lại thấy chỉ còn tầm mười quả, cô đưa cho Đông Đông bốn quả: “Lát nữa nhớ đưa cho mẹ với bà nội mỗi người hai quả, nhưng mà lén lút thôi nghe chưa!”

Sáu quả trứng gà còn lại thì cô cũng đã tính sẽ chia cho những ai rồi. Hai chị em ra đứng chờ ngay đầu đường. Đợi mọi người buông liềm về hết, hai đứa trẻ mới đi tụt lại đằng sau rồi lén đưa cho Diệp Kiến Quốc.

Diệp Kiến Quốc là người lớn, ông không tranh ăn với mấy đứa nhỏ nhưng Thu Thu không nghe, cô kiễng mũi chân lên rồi đút thẳng vào miệng ba: "Ba, buổi chiều con nhặt được một tổ đầy trứng gà rừng, con và Đông Đông lén ăn rồi ạ!”

Nghe thế, Diệp Kiến Quốc mới lột vỏ trứng rồi nhét vào miệng. Ông là đàn ông, lại là trụ cột gia đình nên nhà có thứ gì ngon đều nhường lại hết cho mấy đứa nhỏ trong nhà.

Nhưng mà bảo không thèm thì đó là nói dối, đã lâu lắm rồi ông không được nếm vị của trứng gà nướng rồi.

Cảm giác khi được chính con mình đút đồ ăn cho khiến ông ấm lòng vô cùng. Tuy rằng chỉ là một quả trứng gà nho nhỏ, nhưng đối với Diệp Kiến Quốc mà nói...

Hu hu hu, ngon quá đi mất!

Con gái thương người cha này của nó quá!!!