Dịch giả: ND Uất Kim Hương
Thím Cúc Nha cười đến nỗi ngửa người ra sau: “Thẩm Thu Lệ, tôi thấy lạ ghê ấy nhỉ, sao ngôi sao may mắn nhà cô đi ra tay không thế? Chậc chậc, cô xem con bé Thu Thu kìa, trứng gà rừng nhặt được nhiều đến nỗi cầm không xuể luôn nha!”
Thím ấy quay đầu lại nói với mấy chị em đang gặt lúa: “Mọi người nói xem, ai mới là ngôi sao may mắn đây nhỉ?”
"Đương nhiên là Thu Thu rồi. Cúc Nha, cô quên rồi à, năm nào đến mùa gặt cũng có người may mắn nhặt được trứng gà rừng, nhưng nhiều nhất cũng được dăm quả thôi, cô thử đếm xem con bé Thu Thu nó cầm bao nhiêu ấy? Ít cũng phải có hai mươi quả đấy nhỉ!”
“Tôi thấy chừng đấy không chỉ một tổ đâu, mà phải là vớ được mấy tổ gà rừng mới nhiều thế đấy nhỉ!”
Thím Trụ Tử trông có vẻ rất hâm mộ: “Số con bé này may thạt! Năm ngoái tôi cắt lúa cũng nhặt được một tổ trứng gà rừng, cơ mà cả tổ cũng chỉ có sáu quả thôi, thế mà cũng khiến tôi vui đến nỗi mất ngủ cả tuần đấy!”
So ra thì kém con bé Thu Thu kia quá!
Mọi người vừa nói vừa đáp làm cho Thẩm Thu Lệ tức đến xanh mặt. Bà ta vứt liềm xuống đất rồi chống nạnh, vẻ mặt rõ khinh thường: “Ôi dào, nhặt được một ổ trứng gà rừng thì có gì mà tự hào?”
Thím Cúc Nha trợn mắt: “Sao lại không tự hào? Ngôi sao may mắn nhà bà nhặt được quả nào chưa? Mang ra đi cho chúng tôi đếm hộ, để mấy bà cô này được mở rộng tầm mắt xem nào!”
Lời nói của thím ấy đã dẫn dụ mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Hạnh.
Ngày xưa, cái danh ngôi sao may mắn đã mang đến cho Lâm Hạnh bao nhiêu ưu đãi thì nay lại khiến cô ta khó chịu bấy nhiêu. Mấy lời này chẳng khác nào nói cái danh may mắn của cô ta chỉ là đồ dỏm, nhất là khi mang ra so sánh với Thu Thu.
Mặt Lâm Hạnh đỏ bừng, cô ta nào dám trả lời, chỉ biết sợ hãi túm lấy quần áo Thẩm Thu Lệ: “Mẹ, chúng ta về trước đi. Cẩu Bảo khóc quá, con không dỗ được!”
Lâm Cẩu Bảo là em trai của Lâm Hạnh, năm nay sáu tuổi, đồng thời còn là vật báu trong lòng Thẩm Thu Lệ.
Thẩm Thu Lệ sinh liền hai đứa con gái mới rặn ra được một thằng cu nối dõi tông đường nên thương nó dữ lắm. Vừa nghe thấy con trai cưng đang khóc bà ta lập tức vỗ cái bốp lên người Lâm Hạnh: “Con nhỏ láo toét này, mày đến từ nãy mà sao không nói luôn hả!”
Nói xong liền túm tai Lâm Hạnh rồi lôi đứa con gái về nhà, câu chuyện về sao chổi sao may mắn vừa rồi cũng bị bà ta ném lên chín tầng mây.
Hai mẹ con vừa đi, thím Cúc Nha liền lắc đầu: “Mừng quá, cuối cùng thì con mụ chanh chua đó cũng đã cũng phắn rồi!” Thím ấy còn bĩu môi: “Con gái ruột mà mụ ta còn đối xử như vậy, con gái tôi tôi thương còn chẳng hết, sao đến nhà đó thì sai con như sai người ở thế không biết. Ngôi sao may mắn gì chứ, rõ ràng là..."
Thím ấy chưa nói hết nhưng người xung quanh ai cũng hiểu ý.
Thím Trụ Tử khoát tay: “Thôi đừng nhắc đến mẹ con nhà đấy nữa, nghe đến hai mống đấy là tôi đau đầu!” Rồi thím quay sang Thu Thu với vẻ mặt hóng hớt: “Thu Thu, cháu nhặt được bao nhiêu quả trứng thế?”
Thu Thu chậm rãi lôi số trứng từ trong túi quần ra với trong áo ra, còn trứng trong cái bình thì cô vẫn để yên trong đó không động đến, cuối cùng thì mềm mại nói với mọi người: “Con không đếm kĩ, nhưng đoán chừng chắc phải có ba mươi quả gì đấy ạ!”