Nhân Gian Hoang Đường

Chương 12: Cùng con gái cùng giường , muốn thao lão bà

Thường Bằng Phi nghiêm trang chỉ ra chỗ sai lầm của ba hắn , “Baba, người nói sai rồi, Chu Tiểu Nhã nói, chúng ta là đàn ông, phải dùng soái để hình dung, tiểu cô nương các cô mới nói đẹp đó”

Bé trai bốn năm tuổi vẻ mang vẻ mặt nghiêm túc “Giáo dục” , xác thật rất buồn cười, cha con hai bị dáng vẻ này của hắn buồn cười không ngừng, chọc đến người trong phòng bếp --Diêm Mỹ Quyên cũng nhịn không được mà thăm dò hỏi mấy người bọn họ là nói chuyện gì mà vui như vậy.

Công việc phụ đạo đã xác định xong, bởi vì Diêm Mỹ Quyên đã tuyên truyền khắp trấn nên mọi người đều biết Thường Ý Hoan đã đậu vào một trường đại học rất tốt, hơn nữa tiếng Anh tốt đến có thể dạy bổ túc cho mấy học sinh cao trung.

Cho nên cô vừa đi phỏng vấn, công việc lập tức liền được định ra, vẫn là dạy tiếng Anh, lớp 5 cùng lớp 6.

Thường Ý Hoan sau khi được mẹ cô khuyên bảo cũng cảm thấy công việc này không tồi, điều này chủ yếu còn phải nhắc đến chuyện từ khi cô còn rất nhỏ, Diêm Mỹ Quyên đã cùng cô tẩy não nói, giáo viên là một nghề nghiệp thực tốt, mỗi ngày ngồi ở trong văn phòng, gió không thổi qua đầu tuyết không vả vào mặt, công việc nhẹ nhàng lại được người ta tôn kính, hàng năm còn có nghỉ đông và nghỉ hè, công việc tốt như vậy đi đâu tìm?

Xem đi, nguyên lời của mẹ cô nói cô cũng thuộc luôn rồi.

Lúc Thường Ý Hoan an an ổn ổn dạy học được một tuần, Diêm Mỹ Quyên càng là nhìn đến hiệu quả thực tiễn tiếp tục khuyên cô, “Làm cô giáo rất tốt đúng không? Con tốt nghiệp xong suy xét trực tiếp làm giáo viên đi, về sau ngồi văn phòng……”

“Mẹ!” Thường Ý Hoan nhanh chóng đánh gãy lời mẹ mình nói, ôm cánh tay bà làm nũng, “Con biết rồi, từ nhỏ đến lớn mẹ đều nói hơn 800 lần rồi. Con sẽ suy xét có được không? Đến lúc đó con gái mẹ tốt nghiệp xong không tìm được việc, nhất định sẽ trở về trấn đi dạy học”

“Hắc, con đứa nhỏ này, sao có thể nói lời này , làm giáo viên có chỗ nào không tốt chứ! A?”

Diêm Mỹ Quyên lại bắt đầu một vòng giáo dục tẩy não mới.

Thường Ý Hoan đầy mặt cười khổ, đúng, làm giáo viên xác thật là không tồi, mấu chốt là loại người như cô không thích hợp a, hơn nữa cô tạm thời cũng không có tính toán trở lại thành phố này.

Nhưng những lời này hiện tại không thể cùng mẹ cô nói, bằng không khẳng định lại phải nghe một hồi thuyết giáo.

……

Buổi tối trên bàn cơm Diêm Mỹ Quyên cũng cùng Thường Anh Kiệt nhắc mãi chuyện này, Thường Ý Hoan đem tầm mắt xin giúp đỡ nhìn nhìn baba, Thường Anh Kiệt ho nhẹ một tiếng, đánh gãy lời Diêm Mỹ Quyên đang nhắc mãi, “Con tự có chủ ý của chính mình, bà đừng tự mình quyết định như vậy”

Lời này như chạm vào điểm mấu chốt của Diêm Mỹ Quyên , gần như là lập tức oanh tạc, đầu thương lập tức chuyển hướng về Thường Anh Kiệt.

May mắn tạm thời tránh được một kiếp, Thường Ý Hoan nghiêng đầu cho ba cô mốt ánh mắt bảo trọng.

Thường Anh Kiệt bật cười.

……

Đêm đó, đêm khuya, Thường Anh Kiệt duỗi tay tới trước ngực Diêm Mỹ Quyên hung hăng mà xoa xoa hai lần, xoa xong lại nhéo viên núʍ ѵú sưng như táo , lại một trận nghiền xoa ma xát.

Diêm Mỹ Quyên bị hắn sờ tỉnh, mắt nhìn tay Thường Anh Kiệt muốn hướng về qυầи ɭóŧ chiu vào, cô chạy nhanh duỗi tay ngăn lại, cách quần áo ngăn lại động tác hắn, thanh âm đè nặng xuống nói, “Muốn chết sao! Không được!”

“Sao lại không được?” Thường Anh Kiệt thở hổn hển, “Lão tử sờ lão bà của mình ai dám lải nhải nửa câu. Tôi không chỉ muốn sờ còn muốn thao nữa đó!”

Hắn càng nói thì tức giận càng nặng, trực tiếp xoay người áp tới trên người Diêm Mỹ Quyên , miệng rộng hôn xuống, đầu lưỡi vói vào miệng vợ mình mãnh đảo quấn quanh một trận .