Nhân Gian Hoang Đường

Chương 11: Tay baba tay chạm phải ngực cô

Thường Ý Hoan chỉ có thể ôn hòa cùng hắn giảng đạo lý, “Ngồi bên cạnh xem cũng giống nhau mà, em hiện tại đã là tiểu nam tử hán, cân nặng cũng thực đủ tư cách-- nga, em vẫn ngồi mãi ở trên đùi chị sẽ đem chân chị ngồi đến tê rần”

Kỳ thật đã tê rần, nhưng cô vẫn là không thói quen cùng em trai phát giận, hắn bây giờ còn nhỏ, vẫn là phải chậm rãi cùng hắn giảng đạo lý.

“Không cần!” Thường Bằng Phi dẩu cái miệng nhỏ lên cự tuyệt.

Thường Ý Hoan bất đắc dĩ, cô đã thay đổi vài cái cách nói, nhưng vẫn thuyết phục không được em trai. Thật sự không có cách nào khác, cô chỉ có thể ngẩng đầu hướng về phía baba xin giúp đỡ.

Thường Anh Kiệt bị đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của cô nhìn mà trong lòng ất giác cứng lại.

Hắn lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng, nhíu mày nhìn về phía thường Bằng Phi, “Muốn xem TV phải tự mình xem, không cần nháo chị con”

“Con lại ngồi một một lát thôi”. cái miệng nhỏ của Thường Bằng Phi lại dẩu cao cao.

“Không được!” Thường Anh Kiệt cự tuyệt, lại nói, “Muốn ngồi có thể ngồi ở trên đùi baba, ba ôm con xem”

“……” Thường Bằng Phi trừng lớn mắt, mười phần muốn cự tuyệt.

Nhưng mà hắn còn không có tới kịp mở miệng, ba hắn đã duỗi cánh tay dài tới trước ngực chị hắn rồi, dùng sức một cái nhẹ nhàng đem hắn ôm qua.

Thường Bằng Phi kháng nghị không có hiệu quả, nghẹn khuất nằm ở trong lòng ngực ba hắn vặn vẹo thân mình.

Thường Anh Kiệt ở trên mông hắn vỗ nhẹ một chút, “Thành thật chút!”

Miệng Thường Bằng Phi đã dẩu cao đến mức có thể treo cái bình dầu rồi, nhưng ngại với da^ʍ uy của ba hắn, nên chỉ có thể lựa chọn khuất phục.

Khó chịu trong chốc lát, hắn đã bị tình tiết trong TV hấp dẫn lực chú ý, bởi vậy không phát hiện sắc mặt của chị có điểm cổ quái.

Thường Ý Hoan bất động thanh sắc quay đầu nhìn ba cô liếc mắt một cái, sắc mặt hắn bình tĩnh, không có gì khác thường. Nhưng cô thật sự thực xác định, tay ba ba cô vừa mới nảy đã đυ.ng tới ngực cô !

Sau khi tắm xong cô không có mặc áo ngực, vυ' bởi vì không hề bị trói buộc mà hơi hơi rũ xuống, thời điểm baba cô vừa mới tiếp nhận Thường Bằng Phi thì rõ ràng mu bàn tay đã từ phía bên phải toàn bộ vυ' cô quét qua, lực đạo mạnh mẽ thậm chí ma sát khiến đầṳ ѵú cô dần dần cương cứng.

Baba thật sự không cảm giác ra sao?

Trước kia cũng không phải không cùng baba từng có tiếp xúc thân mật, nhưng đó điều là chuyện lúc còn rất nhỏ , từ sau khi đến tuổi dậy thì ý thức nảy mầm, cho dù là cô hay là baba đều theo bản năng chú ý cùng đối phương bảo trì khoảng cách nhất định. Trong ấn tượng, loại trình độ đυ.ng chạm giống như vừa mới nảy , đối với mối quan hệ cha con cũng không phải rất quá đáng.

Cũng không biết là bởi vì cô đã từng trải tìиɧ ɖu͙© mà trở nên quá nhạy cảm hay sao, tư tưởng một khi nảy ra, cô liền theo bản năng liền bắt đầu chú ý tới nhất cử nhất động của baba.

Một khi đưa ánh mắt chú ý như vậy, Thường Ý Hoan mới phát hiện dáng người baba cô thế nhưng lại tốt như vậy, nghe mẹ nói thời điểm khi baba tuổi trẻ còn đi bộ đội mấy năm, trong những người có quan hệ quen biết với mẹ thì được xem là người nhìn qua có tinh thần nhất, cho nên bà năm đó mới liếc mắt một cái liềnnhìn trúng hắn.

Hiện tại nhìn lại, vai rộng eo thon, tứ chi cân xứng, diện mạo tuấn lãng, baba cô quả nhiên là một đại thúc trung niên đủ tư cách với từ soái. Trừ bỏ tia bĩ khí thật sự quá nặng trên người kia!

Nhưng còn tạm được, Thường Ý Hoan còn rất thích tính cách baba cô.

“Sao lại nhìn baba như vậy?” Có lẽ là cô đã nhìn chăm chú lâu lắm, Thường Anh Kiệt không khỏi quay đầu nhìn lại cô.

“Không có việc gì” Thường Ý Hoan cười , cố ý nghịch ngợm le lưỡi, “Đột nhiên cảm thấy lão ba thực soái a!”

Thường Anh Kiệt cười giơ tay điểm điểm cái trán cô, “Bây giờ con mới phát hiện sao!”

“Nếu lão tử là một người xấu, có thể đem hai đứa con sinh ra đẹp như vậy sao?”

Thường Ý Hoan liên tục xin tha.