Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 1: Rơi xuống nước

Xung quanh đều là nước.

Ồ ạt tràn vào trong mũi, tai, cổ họng.1

Điểm yếu chết người của Thẩm Ngân Tinh chính là không biết bơi.

Nhưng bây giờ cô lại bị rơi xuống biển, nước biển mặn tanh tràn vào trong phổi.

Nước biển vào đầu mùa xuân thật sự lạnh thấu xương. Cảm giác sợ hãi, ngột ngạt dần bao trùm lấy cô.

Lúc này có rất nhiều người chạy ra boong tàu.

Hầu hết những người dự tiệc tối nay đều là con nhà danh giá.

Hơn hai mươi mấy người, tuy không nhiều nhưng cộng thêm giá trị con người lại cũng có thể khuấy động cả một vùng trời nhỏ của Bình Thành.

Tuy nhiên, thế giới rộng lớn, còn có tập đoàn tài chính Bạc thị.

Đúng lúc này trên mặt biển nổi lên một trận bão, đầu tiên là hạt mưa to rơi xuống, sau đó vài giây thì cả cơn mưa to ập xuống.

Hai người rơi xuống biển không ngừng giãy dụa.

"Cứu mạng..."

"Cứu mạng..."

Trong cơn mưa to dường như không thể nghe thấy hai tiếng kêu cứu nữa.

Một bóng đen cao lớn đột nhiên từ khỏi đám đông lao ra.

Khi tầm mắt rơi vào hai người đang giãy dụa dưới nước khuôn mặt tuấn tú, lãnh đạm lập tức hoảng hốt. Dường như không chút do dự, thâm chí ngay cả áo vest cũng chưa kịp cởi đã lập tức nhảy xuống mặt biển lạnh như băng.

Mưa to rơi trên mặt biển làm mờ tầm nhìn, người đàn ông phải tốn rất nhiều sức, cuối cùng cứu được một người.

"Tư Duệ, Tư Duệ, em tỉnh lại đi…”

Người đàn ông thở hổn hển, không để ý đến sự chật vật của mình lúc này, lo lắng gọi người con gái đã ngất xỉu trong lòng mình.

Lại hoàn toàn không ngờ rằng, dưới biển vẫn còn một người khác nữa…

Lúc này một giọng nữ lo lắng hét lên từ trong đám đông…

"Ngân Tinh đâu? Không phải cô ấy bị Thẩm Tư Duệ gọi ra ngoài sao? Cô ấy đâu?”

"Đúng rồi! Thẩm Ngân Tinh… Thẩm Ngân Tinh cũng rơi xuống rồi!"

Có người kích động hô to, làm cho mọi người trên boong tàu phải hít thở một hơi!

Tia chớp trắng ở đằng xa kèm theo tiếng sấm ầm ầm, giống như muốn xé toạc màn đêm và mặt biển đen.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía mặt biển đen kịt đang nổi từng cơn sóng, ngay cả một bóng người giãy dụa cũng không có.

Cô gái vừa mới nói Thẩm Ngân Tinh và Thẩm Tư Duệ cùng rơi xuống nước đột nhiên khóc ầm lên!

"Ngân Tinh không biết bơi!”

Lúc này người đàn ông đang ôm Thẩm Tư Duệ bỗng cứng đờ.

Đúng vậy, quả thật vừa rồi anh ta có nhìn thấy Ngân Tinh.

Ngay khi tiếng khóc của cô gái vừa vang lên thì lập tức có một tiếng "bùm…" Vang lên, một người khác đã nhảy xuống…

Thời điểm Thẩm Ngân Tinh được cứu lên, Thẩm Tư Duệ đã ho ra nước và tỉnh lại.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không biết là nước mưa hay nước mắt, cô ta nhìn hai người đàn ông trước mặt mình rồi khóc lóc.

"Anh Vũ…"

Vừa khóc cô ta vừa hô, sau đó duỗi tay ôm cổ anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vùi sâu vào trong lòng của người đàn ông, mặc dù toàn thân đang ướt đẫm nhưng cũng không làm mất đi khí chất khôi ngô tuấn tú. Người đàn ông khẽ nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng tay lại vòng qua eo của người con gái dần dần ôm chặt lại.

"Đừng sợ, không có việc gì."

Giọng nói nhẹ nhàng rõ ràng mang theo sự vui mừng sau khi tai qua nạn khỏi.

Khi mọi người ở trên boong tàu nhìn thấy cảnh này, lại có tiếng xì xào.

Đồng thời hướng ánh mắt sang một bên, nhìn Thẩm Ngân Tinh sau khi được cứu lên.

Hồi sức tim, hô hấp nhân tạo lặp lại hơn chục lần, cuối cùng mới phun ra hai ngụm nước biển.

Hàng mi dài khẽ run, đôi mắt yếu ớt khẽ mở ra.

Rõ ràng là đầu óc choáng váng, nhưng cô vẫn nhìn thấy rất rõ mồn một hai người đang ôm nhau thật chặt ở bên cạnh.

Khoé môi của cô giật giật, sắc mặt tái nhợt bị mưa tạt liên tục, cuối cùng lại mất đi ý thức.

*

Thẩm Ngân Tinh khó khăn lắm mới nhặt lại được một cái mạng.

Khi cô tỉnh lại, đã là ba ngày sau, trong phòng bệnh ngoài cô ra thì không bất kì một ai nữa.

Ánh sáng trắng rọi qua cửa sổ, ánh mắt yếu ớt nhưng trong veo của cô nhìn chằm chằm hạt bụi mịn trôi trong phòng bệnh, vẻ mặt lãnh đạm không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cuối cùng vẫn là tự mình rời giường, lê cơ thể yếu ớt đi vào nhà vệ sinh. Sau khi nghĩ đến bên ngoài trời đang nắng, cô tính ra ngoài đi lại một lúc. Tuy thân thể đang rất yếu nhưng cô không muốn chờ đợi ở trong phòng bệnh lạnh lẽo này.

Công viên phía sau bệnh viện.

Trên người Thẩm Ngân Tinh chỉ mặc một chiếc áo mỏng của bệnh nhân, tuy trời đang nắng âm những vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Tìm một nơi vắng vẻ, đứng vững, nhìn về hướng cây hoa sơn chi cách đó không xa. Ở trên cây đã bắt đầu có nụ hoa đang chờ nở.

Hai tay ôm lấy mình, rõ ràng là dáng vẻ rất gầy yếu nhưng trên người lại luôn tồn tại một sự thờ ơ quật cường. Cô có một khuôn mặt rất đẹp, chỉ tiếc ngũ quan xinh đẹp tinh tế như vậy, nhưng thường xuyên lại không có nhiều cảm xúc biến đổi.

Có điều dù là như vậy nhưng cũng không làm mất đi vẻ cuốn hút của cô, chỉ cần nhìn cô lặng lẽ đứng ở đó, làn da trắng mịn, mái tóc đen, sự cô đơn lạnh lùng cố tình dệt nên trên sự độc lập, tạo cho cô có một sự hấp dẫn độc nhất vô nhị.

Cô hít một hơi thật sâu, tâm trạng vừa mới tốt lên một chút, thì trước mặt lại xuất hiện một người.

Trong tay Thẩm Tư Duệ đang cầm một chiếc ly giữ nhiệt, một cái khăn choàng và mái tóc xoăn dài, mắt ngọc mày ngài, trên người đang khoác một chiếc áo vest nam.

Cô ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Thẩm Ngân Tinh, trên người toả ra khí chất kiêu ngạo, lông mày khẽ nhếch toả ra sự lạnh lẽo, làm cho cô ta nghiến răng lại, tận sâu trong nội tâm xuất hiện sự đố kỵ.

Có điều nhìn thấy thân hình gầy yếu mảnh mai của cô, đột nhiên Thẩm Tư Duệ cười đắc ý, như muốn khoe khoang, đưa tay ra nắm chặt áo vest trên người.

Thẩm Ngân Tinh lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô thật sự là âm hồn bất tán!”

Thẩm Tư Duệ nhíu mày, chậm rãi bước về phía Thẩm Ngân Tinh, nhìn sắc mặt nhợt nhạt và thân hình gầy yếu mảnh mai của cô, nụ cười càng thêm long lanh.

Cô ta cúi người đi đến trước mặt Thẩm Ngân Tinh, thấp giọng nói:

"Còn không nhận thua sao? Chị gái à, bây giờ ngay cả người đàn ông mà chị yêu nhất, cũng đã yêu tôi...”1