Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 2: Thứ đàn bà lẳng lơ

Đáy mắt lạnh như băng của Thẩm Ngân Tinh lướt qua với vẻ vô cùng đau xót.1

Cô không biết bơi, thời gian bị ngâm dưới nước lại lâu hơn Thẩm Tư Duệ, bây giờ cô cũng chỉ vừa mới tỉnh lại vậy nên dù cho bây giờ có tức giận đến đâu đi chăng nữa cũng không có cách nào để trút ra ngoài được.1

"Cô thật đúng là cái đồ đê tiện mà."

Thẩm Tư Duệ cười lạnh một tiếng:

"Nhưng nếu như không làm như vậy thì chị sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết như thế nào gọi là tác thành còn gì? Chính chị là người cứ giữ chặt khư khư lấy anh Vũ không chịu buông tay còn gì!"

"Thẩm Tư Duệ, đâu mới là điểm dừng của cô đây hả! Tất cả mọi người ai ai cũng biết rằng Tô Vũ là chồng sắp cưới của tôi. Cô nghĩ mọi người đều là kẻ ngu ngốc hết sao?"

Thẩm Tư Duệ bật cười, cười đến nỗi ngả trước ngả sau, cả người run rẩy:

"Chuyện đã đến nước này rồi… Lẽ nào cho tới bây giờ chị vẫn không cảm thấy tất cả bọn họ thật sự đều là những kẻ ngu ngốc sao?"

"…"

Trong chốc lát, Thẩm Ngân Tinh không thể thốt lên lời nào cả, cô chỉ nhìn cô ta một cách lạnh lùng.

Lời Thẩm Tư Duệ nói không sai, tất cả mọi người thật sự đều là những kẻ ngu ngốc!

Rõ ràng thủ đoạn hèn hạ vụng về như vậy, thế nhưng họ lại lần lượt tin tưởng cô ta một cách vô điều kiện như thế.

Cứ như thể chỉ cần Thẩm Tư Duệ vấp ngã một cái thôi là sẽ có người yêu cô ta đến mức chết đi sống lại.

Ngu xuẩn, thật sự ngu xuẩn!

Bao gồm cả cô!

"Thế nào? Chị vẫn chưa chịu thua à, vậy thì…"

Lúc này, sắc mặt Thẩm Tư Duệ đột nhiên thay đổi, cô ta trưng ra vẻ mặt yếu đuối bất lực nhìn Thẩm Ngân Tinh rồi đưa tay muốn bắt lấy cánh tay cô và nói:

"Chị, tất cả đều là lỗi của em…"

"Đừng có chạm vào tôi!"

Nhận thấy vẻ mặt của Thẩm Tư Duệ đột nhiên thay đổi còn tiến tới gần, Thẩm Ngân Tinh chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Thế là đột nhiên cô giơ tay lên chắn trước người như thể không muốn cô ta động chạm vào mình.

Ấy thế mà thân thể Thẩm Tư Duệ đột nhiên lại hơi lảo đảo, chiếc ly giữ nhiệt trên tay rơi xuống đất một cái "bụp".

Bọt nước bắn tung tóe khắp nơi!

Một giọng nói yếu đuối đột nhiên phát ra:

"A… Đau!"

"Ngân Tinh, em làm cái gì vậy hả!"

Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên từ phía sau lưng.

Bất thình lình Thẩm Ngân Tinh xoay người lại, thế nhưng bóng dáng ở cửa đã nhanh chóng xông tới từ lúc nào.

Thẩm Ngân Tinh chỉ vừa kịp thấy ánh mắt đầy vẻ tàn nhẫn nham hiểm kia của Tô Vũ đang nhìn về phía mình thì đã bị anh ta đẩy sang một bên.

Cơ thể Thẩm Ngân Tinh vốn đang suy yếu đã thế còn bị đẩy va vào lan can, thắt lưng truyền tới một trận đau đớn tột cùng.

Sắc mặt cô càng thêm nhợt nhạt đi, hai tay nắm chặt lấy lan can phía sau ổn định lại cơ thể.

Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn cảnh tượng trước mặt, chỉ cảm thấy bản thân mình thật sự đã quá ngu ngốc.

Dù đã sớm biết được mấy chiêu nham hiểm giả ngây giả ngô này của Thẩm Tư Duệ chiêu nào cũng có thể lôi ra dùng, ấy thế mà hết lần này tới lần khác cô vẫn bị cô ta đẩy vào tròng!

Cô đã nghĩ rằng Tô Vũ cũng không đến nỗi ngu ngốc thế nhưng anh ta cũng…

"Anh Vũ, em đau quá…"

Tô Vũ nghe vậy, đứng lên, bởi vì những lời nói Thẩm Tư Duệ mà càng thêm đau lòng.

"Cố gắng chịu đựng thêm một chút nữa thôi, anh đưa em tìm bác sĩ."

Nói xong anh ta khom người xuống ôm Thẩm Tư Duệ vào trong lòng, sau đó quay đầu lại nhìn Thẩm Ngân Tinh đang thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên, anh ta trầm giọng nói:

"Em trở về phòng bệnh trước đi, lát nữa anh sẽ đến thăm em sau."

Thẩm Ngân Tinh cười lạnh lùng, ánh mắt đầy vẻ châm chọc mỉa mai.

Cho đến khi Tô Vũ ôm Thẩm Tư Duệ rời đi cô mới lạnh lùng nở một nụ cười.

Cách đó không xa, dưới gốc cây hoa sơn chi có một bà cụ ngồi trên xe lăn yên lặng chứng kiến cảnh này từ đầu đến cuối.

"Lai Dĩnh này, bà có nhìn rõ cảnh vừa rồi không?"

Bà cụ mở miệng hỏi, vừa hỏi vừa hướng đôi mắt khôn khéo nhìn về Thẩm Ngân Tinh ở phía xa xa kia.

Một người phụ nữ tầm năm mươi tuổi ở bên cạnh kính cẩn trả lời: "Đã nhìn rõ rồi thưa bà chủ."

"Hừ, cái thứ đàn bà lẳng lơ, cái thứ tâm cơ thủ đoạn ngu xuẩn thấp kém!" Bà cụ cười lạnh một tiếng rồi giận giữ nói một hơi.

"Thế nhưng như vậy không phải chứng tỏ rằng cô gái kia càng thêm ngu ngốc hơn hay sao? Đến ngay cả thủ đoạn thấp kém đê tiện như vậy cũng không đối phó được?"

Bà cụ lắc đầu, trong mắt ánh lên vẻ nhìn thấu mọi thứ, nhìn xa trông rộng.

"Lai Dĩnh, bà sai rồi."

"Nhờ bà chủ chỉ bảo nhiều thêm ạ."

"Là bản tính của cô gái kia đã quá thật thà. Cũng chính bởi vì con bé khinh thường, chán ghét làm những điều đi quá giới hạn, trái với đạo đức làm người! Cho nên mới không ngờ được rằng trên thế giới này lại có thể có một loại người hèn hạ vô liêm sỉ như vậy và thật sự làm ra những hành động không biết xấu hổ như thế."

Lai Dĩnh gật đầu: "Tôi đã hiểu rồi thưa bà chủ."

Bà cụ nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngân Tinh một lúc lâu rồi nói:

"Có điều, quả thật cũng không hoàn toàn vô lý…"

Bà cụ lại trầm ngâm trong giây lát rồi mới tiếp tục nói:

"Ngược lại, khí chất và bản tính đó cũng không phải là tệ, bà đi gọi con bé ấy tới đây cho tôi để nhìn kỹ con bé một chút."

Lai Dĩnh thân là người giúp việc nên có chút hơi khó xử:

"Nhưng mà thưa bà chủ, cậu chủ sẽ đến đây nhanh thôi, nếu như để cậu ấy nhìn thấy có người ngoài bước vào khu vườn này thì…"

"Làm sao? Chẳng lẽ nó có thể mang tôi ra ăn thịt được hay sao?"

Bà cụ bĩu môi và nói một cách lạnh lùng, trong giọng nói cũng không hề che giấu sự yêu thích đối với đứa cháu trai của mình.

Lai Dĩnh cười khẽ tiếp lời: "Được, được, được! Tôi sẽ gọi người đến cho bà chủ ngay lập tức đây ạ!"

Đang nói dở dang thì cổng hàng rào giữa hai cây hải đồng bên cạnh phát ra một vài tiếng động.1