Lãng Tình

Chương 1.2:

Nơi này là một trong những khách sạn năm sao đắt đỏ nhất, nằm trên vị trí đắc địa tấc đất tấc vàng trong thành phố, một tòa nhà cao tầng trên 100m. Đối diện chiếc giường chính là chiếc cửa kính kéo dài từ trần đến sàn, đứng từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc phồn hoa của thành phố.

Lục Thời Tranh rút phân thân của chính mình ra khỏi cơ thể Thi Ngôn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo động tác của hắn mà trào ra bên ngoài cửa huyệt. Đóa hoa giữa hai chân cô bị mở rộng thành cái vòng tròn nhỏ…

“Đứng lên.” Lục Thời Tranh nhìn bộ dạng chật vật của người phụ nữ, đôi môi mỏng nhếch lên một đường vòng cung. Hắn nắm lấy cánh tay cô, đem cả người Thi Ngôn kéo xuống giường.

"Tha cho tôi... Tôi không được nữa rồi…" Thi Ngôn liên tục cầu xin sự tha thứ nhưng cô không biết rằng âm thanh khàn khàn này lại quyến rũ vô cùng. Lục Thời Tranh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng đang khép mở, yết hầu căng lên, thứ ở giữa hai chân lại có khuynh hướng ngóc đầu đứng dậy.

Nếu là bình thường, Lục Thời Tranh sau khi thỏa mãn rất dễ nói chuyện.

Nếu hắn nhìn thấy cô mệt mỏi sẽ tốt bụng buông tha cô. Nhưng bây giờ du͙© vọиɠ vẫn còn hưng phấn làm sao hắn có thể bỏ qua cho cô được?

Thể lực của phụ nữ không thể so sánh với đàn ông. Cả người Thi Ngôn mềm nhũn, suýt vấp phải tấm thảm trên sàn. Lục Thời Tranh đè cô lên mặt cửa kính, bộ ngực nóng bỏng áp vào làn da mịn màng trần trụi của cô.

"A, lạnh quá ..." Cơ thể vừa mới cao trào bất ngờ chạm phải nơi cửa sổ lạnh lẽo, Thi Ngôn dãy giụa, mím môi nũng nịu lên án hắn.

Lục Thời Tranh nâng một chân của cô lên, tay đè lên cửa sổ thủy tinh, đẩy eo một cái, nóng lòng muốn vùi côn ŧᏂịŧ vào nơi mềm mại. Bên trong hoa huyệt co rút liên tục khiến cả người hắn thư sướиɠ.

Lục Thời Tranh thỏa mãn cúi đầu hôn lên vành tai cô, thì thầm nói: "Rất nhanh sẽ không còn lạnh nữa."

Đúng như lời hắn nói, Thi Ngôn rất nhanh đã không còn cảm thấy lạnh. Bộ ngực tròn trịa trắng như tuyết bị vách kính ép đến biến dạng. Phía trước lạnh lẽo, sau lưng nóng như muốn thiêu đốt, hai thái cực đối lập đan xen khiến cả người cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ run lên.

Đầu óc Thi Ngôn choáng váng, cả người khó chịu, đôimôi đỏ mọng không tự chủ phát ra âm thanh mềm mại: "Ưʍ... a."

Thân thể nhỏ nhắn tùy ý cho người đàn ông đùa nghịch, nộn huyệt bên dưới không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, nhỏ giọt rơi xuống sàn nhà.

"Thi Ngôn, thoải mái không? Có thích tôi làm em như thế này không?" Giọng nói nam tính trầm khàn quyến rũ văng vẳng bên tai Thi Ngôn. Cô gật đầu, khuôn mặt không giấu nổi sự thỏa mãn khiến Lục Thời Tranh dâng trào cảm giác được chinh phục. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, đồng thời đẩy nhanh tốc độ ra vào. Sau hơn chục lần thúc vào rút ra, hắn mới gầm lên, phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong cô.

"A..." Lại cao trào

Cuộc giao hoan cuối cùng cũng kết thúc.

Lục Thời Tranh ôm Thi Ngôn vào phòng tắm rửa sạch cơ thể.

Kỹ thuật giường chiếu của hắn luôn rất tốt.

Thi Ngôn giống như con mèo nhỏ nằm trong ngực hắn, hai mắt híp lại, cơ thể mềm yếu vô lực, khuôn mặt lộ rõ vẻ buồn ngủ.

Hắn ôm lấy thân thể mềm mại của cô rất dễ dàng, sải bước đi về phía giường.

Thi Ngôn vừa chạm vào chiếc giường lớn quen thuộc đã lập tức chìm vào giấc ngủ say.

Lúc này đã là đêm khuya, nghĩ đến ngày mai còn công việc cần xử lý, Lục Thời Tranh không tiếp tục ép buộc cô nữa. Hắn vươn cánh tay dài ôm lấy người phụ nữ thơm ngát vào lòng, ngay sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.