Lãng Tình

Chương 1:

Đêm khuya, ngoài trời tối om như mực

Trong căn “phòng tổng thống” truyền ra âm thanh kiều mỵ êm ái của phụ nữ hòa cùng tiếng thở dốc khàn khàn của đàn ông.

Ánh sáng mờ ảo bao phủ lên chiếc giường lớn giữa phòng ngủ, bên trên là hai cơ thể đang quấn quýt lấy nhau làm chuyện xấu hổ.

Người phụ nữ tuy rằng có dáng người mảnh mai nhưng cặp mông bầu ngực lại vô cùng đầy đặn, làn da của cô trắng như tuyết, vừa chạm vào đã cảm nhận được sự mềm mại trơn mịn.

Càng không nói đến nơi hạ thân riêng tư chặt khít kia, vách tường thịt không ngừng xiết chặt lấy côn ŧᏂịŧ thô lớn của người đàn ông, xiết đến cho da đầu hắn tê dại, hận không thể chết trên người cô.

Lục Thời Tranh hít một hơi thật sâu, bàn tay to vỗ mạnh lên cặp mông trắng nõn, hạ thân dùng sức đẩy mạnh, kề bên tai cô thì thầm: "Mới có một tuần không làm, sao em lại chặt như vậy, hử?"

Người phụ nữ cắn chặt môi, vô thức lắc đầu, tiếng rêи ɾỉ nức nở thoát ra từ kẽ răng.

Thi Ngôn lắc đầu liên hồi, mái tóc đen dài xõa xuống ga giường màu trắng. Hình ảnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác như vậy khiến Lục Thời Tranh không khỏi đỏ mắt, con ngươi sâu thẳm tràn ngập du͙© vọиɠ, gần như muốn thiêu cháy.

Lục Thời Tranh giống như một con mãnh thú hung ác, chỉ muốn đem hết du͙© vọиɠ trong cơ thể phát tiết lên người phụ nữ

Chuyện làʍ t̠ìиɦ điên cuồng như thế này, Thi Ngôn vẫn là lần đầu trải nghiệm.

Người đàn ông bình thường luôn giữ bộ dáng thành thục trầm ổn, có chút lạnh nhạt, vậy mà vừa lên giường lại giống như biến thành người khác.

"Ô... ô... Không cần..."

Côn ŧᏂịŧ to lớn không ngừng bành trướng trong hoa huyệt, vách tường thịt bị kéo căng hết cỡ, không còn một kẽ hở nào.

Qυყ đầυ hung hăng cọ lên nộn thịt mềm mại, động tác của hắn càng lúc càng sâu và ác liệt hơn.

Thi Ngôn không khống chế được ngẩng đầu, móng tay được cắt tỉa hoàn hảo cắm sâu vào bắp tay săn chắc của người đàn ông. Cả người cô run lên, cảm giác mình sắp chết rồi!

Người đàn ông này bình thường không có mạnh bạo như vậy. Cho đến khi đã quen thuộc những điểm nhạy cảm trên người cô, hắn cũng chưa từng làm cái gì vượt quá sức chịu đựng của cô.

"Lục Thời Tranh... Tôi khó chịu..."

Giờ phút này, hốc mắt người đàn ông vì du͙© vọиɠ mà đỏ lên, lại nghe thấy cô gái dưới thân kêu gào khó chịu. Hơi thở hắn dần trở nên nặng nề, hạ thân đang chuyển động đột nhiên dừng lại.

"Khó chịu? Nơi nào khó chịu? Hử?" Ngay sau đó, hắn đột ngột cắm sâu vào bên trong mảnh đất mẫn cảm, vừa rút ra lại thúc mạnh vào, côn ŧᏂịŧ giống như mãnh thú, liên tục thì thầm bên tai cô: "Như thế này còn khó chịu không?"

Tiểu huyệt của cô gái này quá nhỏ, nhưng ban nãy cô đã đạt cao trào, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy đầy giường. Lục Thời Tranh không lo sẽ làm đau cô nên cắm vào càng thêm mạnh bạo…

Lục Thời Tranh nằm đè trên người cô thở gấp. Ánh đèn chiếu lên cơ thể mềm mại trần trụi của Thi Ngôn, hai bầu vυ' tuyết trắng lư theo động tác nắn bóp của hắn, lắc lư không ngừng.

Một lúc sau, người đàn ông cúi đầu, đôi môi mỏng nhẹ mυ'ŧ lấy đôi môi kiều diễm căng mọng kia, đầu lưỡi linh hoạt kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô, thi thoảng lại dùng răng nanh gãi nhẹ.

Cặp ngực của cô bị người đàn ông chà đạp nhiều lần còn hạ thể đang bị côn ŧᏂịŧ thô to của hắn lấp đầy, hung ác ra vào.

Thi Ngôn có chút không chịu nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt này, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, nghẹn ngào kêu: "A...a~"

Khó chịu cô nói căn bản không phải cái này a!

Sau khi Lục Thời Tranh đi công tác trở về, cũng không biết uống lộn thuốc gì, giống như sói đói muốn gặm nhấm đồ ăn của mình. Thi Ngôn không biết bản thân đã chọc hắn chỗ nào, hơn nữa cô cũng không phải là đối thủ của hắn.

Không lâu sau đó, một dòng ấm áp trào ra bên trong hoa huyệt. Thi Ngôn cho rằng lần này đã xong, cả người tê liệt mệt mỏi ngã khụy xuống giường.

Nhưng cô đã xem nhẹ người đàn ông đang bị du͙© vọиɠ chi phối kia.