Mất

Chương 10

Chỗ bia còn lại trong tủ lạnh gần như do một mình Khưu Thiên xử lý hết. Cậu chia ra uống trong mấy ngày. Dù sao Hạ Nam Quân cũng bị dị ứng cồn, không uống được nên mỗi ngày sau khi đi làm về, Khưu Thiên đều sẽ vừa sửa bản vẽ cho bên phân viện Nghệ thuật vừa làm chút bia.

Hạ Nam Quân quả thật rất bận, song nhìn chung thì một tuần hai người vẫn gặp mặt được ba ngày. Đáng mừng là quan hệ của hai bọn họ khoảng thời gian này đã không còn tệ như trước nữa, ít nhất lúc bàn bạc về bản vẽ cũng có thể ngồi cùng nhau và nói chuyện trong hòa bình.

“Bọn tôi có váy tà lớn nên sàn catwalk cần rộng một chút.” Hạ Nam Quân sau khi về tới căn hộ thì tắm rửa rồi thay quần áo. Hắn hất phần tóc mái lên trên rồi cố định lại bằng một cái cặp tóc mà Khưu Thiên nhìn không hiểu nổi. Bộ dạng hắn trông có chút lố, khiến Khưu Thiên đang giải thích bản vẽ cho hắn nhưng ánh mắt lại không nhịn được mà liên tục liếc sang. Nhiều lần như vậy, Hạ Nam Quân dường như có phần khó chịu, hỏi: “Cậu nhìn gì đấy?”

Khưu Thiên hỏi: “Cậu không cắt tóc à?”. TruyenHD

Hạ Nam Quân vuốt đuôi tóc, trả lời: “Chờ sau đợt hoạt động này rồi cắt.”

Khưu Thiên “À” một tiếng. Cậu nhớ hồi cấp Ba Hạ Nam Quân cũng không để tóc ngắn. Có điều ngày ấy khác với bây giờ, màu tóc không được quá nổi bật, không được nhuộm hay ép tóc. Vì tóc Hạ Nam Quân là xoăn tự nhiên nên lúc mới nhập học đã bị mời lên uống trà rất nhiều lần. Trong khoảng thời gian đó, hắn từng đi ép tóc ion vì bị hỏi nhiều tới phiền, kết quả phần tóc mọc mới vẫn cứ xoăn, một khi cắt tóc là coi như ép chẳng để làm gì.

(Ép tóc ion: một phương pháp ép tóc của Nhật dành cho các dạng tóc xoăn tự nhiên, sử dụng công nghệ ion để hạn chế tối thiểu tổn thương cho tóc)

Cả ba năm cấp Ba, Hạ Nam Quân đi tới đâu cũng rất thu hút ánh nhìn của người khác. Mái tóc xoăn ấy kết hợp cùng gương mặt tạo cảm giác hắn không cần cố gắng cũng có thể trở thành minh tinh. Hồi ấy, Khưu Thiên không thích cách xử lý của Hạ Nam Quân trong vụ việc chụp trộm kia. Giữa hai người xảy ra không ít những lần “xung đột” không lớn không nhỏ, về sau quan hệ tự nhiên cũng ngày càng tệ hơn.

Bây giờ Khưu Thiên nhớ lại mấy lần đó, dạ dày lại bắt đầu quặn đau. Cậu luôn không hiểu phần lớn thời gian trong đầu Hạ Nam Quân đang nghĩ cái gì. Dù làm ra những việc rất quá đáng thì tên này vẫn như thể trước giờ chưa từng có cảm giác tội lỗi, tính cách vừa méo mó vừa biếи ŧɦái.

Vậy nên một Hạ Nam Quân có thể nói chuyện bình thường với cậu như bây giờ thật sự quá đỗi hiếm có. Trong lòng Khưu Thiên bình tĩnh nghĩ, chỉ cần không tiếp tục xảy ra “xung đột” với Hạ Nam Quân, yên ổn hoàn thành hoạt động hợp tác hai bên lần này thì năm nay cậu sẵn lòng đi thắp hương bái Phật, trích ra một chút tiền hương khói từ chỗ sinh hoạt phí có hạn của cậu để cảm tạ đại ân đại đức của Phật Tổ.

Vì việc hợp tác giữa hai bên mà giai đoạn này Khưu Thiên rất thân quen với phân viện Nghệ Thuật. Nhóm đàn chị bên phân viện Nghệ thuật còn hỏi thăm về hoạt động lần này của bên khoa Kỹ thuật. Khưu Thiên trả lời: “Khả năng cao là bên bọn em sẽ tổ chức chợ bán đồ cũ ngũ kim.”

Đàn chị đầu đầy dấu chấm hỏi: “Ngũ kim? Bán ống nước sao?”

Khưu Thiên trong chốc lát cũng không giải thích rõ ràng được: “Cũng không phải khái niệm chung chung như vậy…….. Tóm lại đồ bán đều sẽ chứa các nguyên tố kim loại như vàng, bạc, đồng, sắt và nhôm.”

Đàn chị: “……”

So với chương trình vừa đơn giản vừa thực tiễn của khoa Kỹ thuật thì chương trình của phân viện Nghệ thuật không chỉ quy mô lớn hơn, thu hút sự quan tâm hơn mà quan trọng nhất là bọn họ còn rất thiếu nhân lực. Lắp dựng sân khấu và địa điểm cần tới một lượng lớn sức người và vật tư. Lắp đèn, dựng giá đỡ rồi hôm chương trình còn phải có người ở hậu trường hỗ trợ. Khưu Thiên với tư cách là một trong những người thiết kế, đương nhiên bị bọn họ yêu cầu tới giúp.

Cùng đi còn có Mạc Đồ Đồ và Cao Dương. Hai người này chủ yếu là vì muốn được gặp Hạ Nam Quân tiếng tăm lừng lẫy, chiêm ngưỡng khuôn mặt hotboy No.1 phân viện Nghệ thuật một lần.

“Mấy ngày nay hai người ngày nào cũng cùng đi cùng về.” Cao Dương có chút hâm mộ nói, “Rất nhiều nữ sinh khoa Kỹ thuật hỏi thăm đấy.”

Khưu Thiên đang lắp dây đèn LED, bên chân là một đống dây dợ. Bây giờ bọn họ chủ yếu làm việc ngoài trời, hôm nào nắng gắt thì dùng một chiếc ô bạt che trên đỉnh đầu. Lúc Cao Dương và cậu đang nói chuyện thì còn có sinh viên bên phân viện Nghệ thuật tới đưa nước. Hai nhóm người đều gật đầu cúi chào rất khách sáo.

Chờ bên kia đi rồi, Cao Dương mới ghé lại bên tai Khưu Thiên thì thầm: “Bọn họ đều đẹp trai ghê, ăn mặc cũng rất thời trang.”

Khưu Thiên vùi đầu vào công việc, đáp cho có: “Vậy sao.”

Cao Dương nhìn cậu bạn thân của mình mà có chút câm nín. Vừa nhìn là thấy Khưu Thiên đúng kiểu người sẽ mua mười mấy chiếc áo UT cùng kiểu dáng để mặc luân phiên, càng đừng nói tới chuyện theo mốt. Có thể đảm bảo sạch sẽ, chỉnh tề, trên người không có mùi là lời khen ngợi cao nhất với cậu rồi.

Khưu Thiên lắp xong đường dây điện đầu tiên thì lấy bộ đàm đeo trên hông ra, nói: “Vị trí số 3, vị trí số 3, bật đèn coi thử.”

Tầm bốn, năm giây sau, dãy đèn bên chân Cao Dương được bật sáng.

Khưu Thiên ấn nút bộ đàm: “OK.”

Sau đó cậu chỉ huy Cao Dương: “Mày sang bên đối diện làm giống dãy đèn này. Có vấn đề gì thì gọi tao.”

Cao Dương lúc làm việc cũng không lười biếng, mang một thùng đồ qua bên đó. Khưu Thiên tiếp tục cúi đầu lắp bộ đèn thứ hai. Trời nắng gắt, trong đầu Khưu Thiên chỉ có suy nghĩ mong chóng lắp cho xong. Cổ cậu mướt mát mồ hôi, phần cổ áo dường như không cản được mà ướt một mảng nhỏ.

Lúc chuẩn bị chạy thử dãy đèn thứ hai thì có vài sinh viên bên phân viện Nghệ thuật lục tục mang trang phục và đạo cụ từ bên sân khấu đi qua. Khưu Thiên ngước mắt nhìn thoáng qua một cái thì liền thấy Hạ Nam Quân như hạc trong đàn gà trong nhóm ấy.

Đàn chị đi bên cạnh hắn chào Khưu Thiên: “Em có nóng không? Có cần nghỉ một chút không?”

Khưu Thiên chỉ đành đáp: “Không cần đâu……. Bọn em đang đo ánh đèn.”

Đàn chị dẫn theo mấy người cố ý quây lại xem, sau khi để ý thấy chỗ đèn sáng thì mừng rỡ thấy rõ: “Lợi hại quá! Đã bật sáng được rồi kia.”

Khưu Thiên khách sáo mấy câu rồi không kìm được mà lại nhìn Hạ Nam Quân. Hắn hình như có chút đặc biệt ăn diện, trông bộ dạng rất khoan khoái. Phần đuôi tóc dùng cặp kẹp lên, để lộ đường cổ tựa thiên nga.

Đàn chị nói: “Lát nữa bọn chị tính tập dượt một lần. Hạ Nam Quân cũng là người mẫu đó.”

Khưu Thiên gật đầu: “Thế để bọn em nhanh nhanh một chút.”

Đàn chị nói vài câu khách sáo rồi dẫn những người còn lại qua chỗ sàn catwalk. Hạ Nam Quân đi ở cuối hàng, lúc lướt qua Khưu Thiên thì bỗng đứng lại.

Khưu Thiên: “?”

Hạ Nam Quân nhìn cậu chăm chú một lúc rồi chợt hỏi: “Tóc mái của cậu không che mắt sao?”

Thật ra Khưu Thiên không quá để ý. Mồ hôi trên mặt cậu vẫn chưa ngừng tuôn. Tóc mái đã sớm bết thành một nhúm, dính lại trên trán, trông như mấy ngày chưa gội vậy. Được Hạ Nam Quân nhắc thì Khưu Thiên mới nhận ra, tính lấy tay gạt đi. Nhưng kết quả cậu chưa kịp làm thì Hạ Nam Quân đã bước một bước về phía cậu trước rồi.

Lòng bàn tay đối phương như mang theo hơi mát, rất tự nhiên mà vén tóc mái rồi áp lên trán cậu. Hạ Nam Quân gỡ chiếc cặp tóc trên đầu mình xuống rồi có chút thô bạo, kẹp tất cả phần tóc mái của Khưu Thiên lêи đỉиɦ đầu cậu.

Khưu Thiên: “………” Cậu nhìn chằm chằm bàn tay đang rút về của Hạ Nam Quân, lưỡng lự một lúc rồi ngượng nghịu nói, “Cái đó, mồ hôi của tôi…… Cậu có cần lau tay không?”

Hạ Nam Quân không nói gì. Hắn hơi nắm tay lại, giọng điệu có chút khó ở: “Không cần cậu bận tâm.”

Hắn dường như thấy phiền, bảo: “Lát tôi sẽ đi rửa sạch.”



Tác giả: Là song phương nhé. Chẳng qua có chút ấu trĩ, dễ thương.