Mất

Chương 9

Khưu Thiên cởi tạp dề rồi thay sang quần áo của mình. Phòng thay đồ ở Hanako bé tẹo, nằm ở phía sâu trong cùng chỗ sau bếp. Cậu mới mặc được một nửa áo phông thì lại thấy Hạ Nam Quân xách túi bia xuất hiện trước cửa.

Khưu Thiên vội vàng kéo vạt áo xuống dưới thắt lưng. Cậu có chút ngượng ngùng, hỏi: “Sao cậu vào đây được vậy?”

Hạ Nam Quân nhìn cậu rồi bảo: “Đồng nghiệp cậu cho tôi vào.”

Trông hắn thật sự quá đỗi vô tư, khiến chút ngượng ngùng lúc nãy của Khưu Thiên có vẻ như làm màu. Hai người im lặng mất một lúc. Khưu Thiên thay quần áo xong thì ký tên vào bảng ca làm. Cậu bảo với Hạ Nam Quân, “Đi thôi.” Tên kia thì vẫn đang xách túi bia của hắn.

“Cậu mua bao nhiêu chai vậy?” Khưu Thiên nhìn cái túi.

Hạ Nam Quân thoáng khựng lại đôi chút, dường như đang tính số chai bia, cuối cùng trả lời rất mơ hồ: “Chắc là mười hai, mười ba chai…… Cũng không rõ nữa, tôi mua bừa thôi.”

Khưu Thiên thật sự hạn hán lời với hắn, nghĩ thầm: Cậu chỉ vì mua hơn chục chai bia mà cố ý chạy tới Hanako sao?

Có vẻ như Hạ Nam Quân không thấy có vấn đề gì. Chắc hắn đã về nhà thay đồ rồi mới tới đây. Style thiết kế phần áo trên của hắn, giai Kỹ thuật như Khưu Thiên nhìn không hiểu, quần dài phía dưới phối với đôi dép xỏ ngón trông rất tùy tiện.

Khưu Thiên đem trả chiếc xe đạp công cộng rồi tính chuẩn bị đi về nhà. Mấy chai bia trong túi của Hạ Nam Quân kêu leng keng leng keng cả đường đi. Hai người đi dưới bóng cây được không bao lâu thì bỗng Hạ Nam Quân hỏi: “Cậu muốn uống bia không?”

Khưu Thiên: “?”

Hạ Nam Quân có chút tùy hứng: “Xách nặng quá.”

Khưu Thiên há hốc miệng, thật sự không biết nên nói gì, chỉ đành bất đắc dĩ bảo: “Đưa tôi một chai đi.”

Thế là Hạ Nam Quân đưa cho cậu một chai.

Khưu Thiên vừa uống vừa nhìn hắn, cảm thấy lạ, hỏi: “Cậu không uống à?”

Hạ Nam Quân đưa ra một lý do rất chính đáng: “Tôi bị dị ứng cồn, không uống được.”

Khưu Thiên bật cười, lẩm bẩm: “Thế cậu mua bia làm gì?”

Hai người cứ đi như vậy, một mình Khưu Thiên đã uống được gần nửa chai. Sức uống của cậu rất tốt, uống chút bia này không thấy say chút sao, giống như uống nước vậy. Chỉ là đến cuối không nhịn tiểu nổi, vừa về tới chung cư là phải phóng vào nhà vệ sinh ngay.

Hạ Nam Quân bỏ chỗ bia còn lại vào trong tủ lạnh. Hắn ngồi trước cửa tủ lạnh, bộ dạng có chút không cam lòng, nhìn mấy chai bia như đang nhìn thứ đồ vô dụng. Chờ Khưu Thiên đi ra thì hắn lại hỏi: “Cậu uống rượu đế không?”

Khưu Thiên cho rằng tên này muốn chọc mình, máu nóng xộc lên não rồi không kìm được mà chửi tục một câu: “Tôi uống cái mông cậu ấy.”

Hạ Nam Quân quay đầu lại. Hắn vẫn để mở cánh cửa tủ lạnh, hơi lạnh tựa như một lớp sương lửng lơ trước mặt hắn. Hạ Nam Quân đột nhiên phì cười rồi nhìn Khưu Thiên, bảo: “Mông tôi cậu không uống nổi đâu. Tôi tiểu có khi gom được một bình cho cậu đấy.”

Khưu Thiên cau mày, nói: “Cậu không thấy buồn nôn à?!”

Hạ Nam Quân nhếch mép. Hắn đóng cửa tủ lạnh lại rồi đi vào phòng mình lấy máy notebook ra, đặt lên trên mặt bàn đảo bếp. Khưu Thiên cũng thuận tay nhận lấy con chuột, mở bản vẽ giúp hắn xem bản thảo thiết kế sàn catwalk.

“Mỗi cột đèn cách nhau một mét. Chỗ dây bên này sẽ đấu nối lại với nhau….” Khưu Thiên khoanh tròn và đánh dấu điểm chính trên bản vẽ xong, không kìm được hỏi, “Cậu có đang nghe không đấy?”

Hạ Nam Quân chống cằm, “Ừ” một tiếng rồi thản nhiên bảo: “Miệng cậu nặng mùi rượu ghê.”

Khưu Thiên theo bản năng đưa tay lên che miệng, hà hơi ngửi thử: “Có sao?”

Hạ Nam Quân không đáp, chỉ nhìn cậu.

Khưu Thiên bị hắn nhìn đến không được tự nhiên, kêu: “Để tôi đi đánh răng.”

Hạ Nam Quân giống như chê cậu lắm trò, mất kiên nhẫn bảo: “Tôi cũng có bảo là cậu thối đâu.”

Hắn khịt khịt mũi, không nhìn Khưu Thiên nữa mà làu bàu một câu như đang tự độc thoại, “Rượu tôi mua ngọt quá.”