Đêm hôm đó, Nịnh Bảo ngủ không yên, phía dưới cậu vẫn luôn chảy da^ʍ thuỷ, khiến đệm trên giường cũng bị ướt, xem ra phải mua băng vệ sinh về lót rồi.
Nịnh Bảo đến xin phép lão quản gia già, nói rằng cậu phải đi mua vài thứ rồi sẽ quay lại ngay.
Lão quản gia cũng đồng ý, bảo cậu đi nhanh về nhanh.
Nịnh Bảo nhanh chóng chạy đến siêu thị gần đó mua bảy tám bịch băng vệ sinh, nhiều thế này chắc cũng đủ để cậu dùng trong một tuần, bởi vì cậu có rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, đôi khi Nịnh Bảo sẽ cảm thán có phải mình được làm bằng nước hay không.
Mua xong băng vệ sinh, Nịnh Bảo đi vào trong WC tự lót trước một cái, sau đó mới dám mặc trang phục hầu gái, đi đến phòng ngủ của thiếu gia.
Trong phòng ngủ, lão quản gia đang chăm sóc cho thiếu gia, trong tay ông ta cầm cái ly giống như đồ cổ kia, còn cầm một cái muỗng nhỏ, đang cho thiếu gia uống nước.
Mà bên trong cái ly kia, thật ra là da^ʍ thuỷ của Nịnh Bảo còn sót lại từ tối hôm qua.
Lão quản gia đã lớn tuổi, già cả mắt mờ, cứ tưởng đó là nước sôi để nguội bình thường, bèn đem cho thiếu gia uống.
Lúc Nịnh Bảo đi vào, thấy tình cảnh như vậy, tâm tình vừa phức tạp vừa rối rắm, không biết có nên nói cho lão quản gia biết, nước đó thật không phải nước uống.
Nhưng nếu là nói nói, chuyện mình làm đêm qua sẽ bị bại lộ.
Cuối cùng Nịnh Bảo không nói gì cả, đứng cạnh mép giường, nhìn lão quản gia lấy dâʍ ŧᏂủy̠ của mình,đút từng thìa từng thìa vào miệng thiếu gia.
Bởi vì mỗi ngày Nịnh Bảo đều chảy rất nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, cho nên dâʍ ŧᏂủy̠ của cậu cũng không phải kiểu đặc sệt, nhìn qua rất giống nước lọc, lại còn có mang theo một mùi hương nhàn nhạt, hương vị ngọt thanh, cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy ghê tởm.
Hơn nửa ly dâʍ ŧᏂủy̠ bị thiếu gia uống hết, Nịnh Bảo đứng bên cạnh đỏ hết mặt.
Lão quản gia đã lớn tuổi, không tiện chăm sóc thiếu gia, cho nên ông ấy chỉ ở một lúc liền rời đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại Nịnh Bảo lẻ loi đối diện với thiếu gia thực vật nằm trên giường.
Nịnh Bảo quỳ xuống xin lỗi: “Thật xin lỗi anh, thiếu gia, Nịnh Bảo thực sự không cố ý.”
Nịnh Bảo vốn định sáng nay đổ bỏ, nhưng cậu lại quên mất, kết quả làm hại thiếu gia phải uống toàn bộ số da^ʍ thuỷ đó.
Nịnh Bảo cũng chưa từng nếm thử dâʍ ŧᏂủy̠ của mình có vị gì, nhưng thứ chảy ra từ nơi đó nói thế nào cũng là thứ dơ bẩn, không thể uống.
Nịnh Bảo cảm thấy bản thân đã hại thiếu gia, cũng may thiếu gia đang hôn mê, cũng không nếm ra vị gì.
Nói xin lỗi xong, Nịnh Bảo bò dậy từ trên mặt đất, dùng khăn tay lau sạch da^ʍ thuỷ trên khoé miệng giúp thiếu gia.
Hiện tại lá gan của Nịnh Bảo vẫn còn nhỏ, gì gì cũng mới đến chăm sóc thiếu gia được hơn một ngày, cho nên phải cẩn thận tay chân.
Ban ngày, phải đến giữa trưa lão quản gia mới tới đây xem xét tình hình, thời gian còn lại sẽ không qua đây, nhìn thấy Nịnh Bảo chăm sóc thiếu gia rất tốt, ông ấy cũng hoàn toàn yên tâm về Nịnh Bảo.
Mà hiện tại lá gan của Nịnh Bảo đã lớn một chút, đặc biệt là khi cơ thể trở nên dâʍ đãиɠ, lá gan còn lớn hơn nữa, cậu sẽ lấy qυầи ɭóŧ ren đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho ướt nhẹp đặt trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt trần của thiếu gia.
Nịnh Bảo còn để lộ hoa huyệt cùng cúc huyệt ra cho thiếu gia xem: “Thiếu gia, anh mau nhìn cúc huyệt của Nịnh Bảo, đã rửa sạch sẽ rồi.”