Cậu mới đi ra ngoài để lộ tiểu huyệt của mình một lúc, đã làm cho tiểu huyệt bị gió thổi lạnh, Nịnh Bảo vội vàng trở về phòng, vừa định mặc qυầи ɭóŧ của mình vào, tiểu huyệt nhạy cảm lại ra càng nhiều da^ʍ thuỷ hơn, cho dù có mặc qυầи ɭóŧ vào thì lát sau cũng bị ướt.
Quản gia chỉ đưa cho cậu hai bộ quần áo hầu gái, cũng chỉ có hai cái qυầи ɭóŧ để thay và giặt.
Nịnh Bảo dứt khoát không mặc qυầи ɭóŧ, trực tiếp để thân dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, dùng váy ngắn che lại, dù sao trong phòng cũng chỉ có thiếu gia thực vật, không có người nào khác nhìn cậu.
Nhưng nếu không mặc qυầи ɭóŧ thì phía dưới sẽ bị gió lùa, khi đi lại hai môi hoa căng phồng sẽ cọ vào đùi trong khiến Nịnh Bảo sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ, da^ʍ thuỷ càng chảy ra nhiều hơn.
Nịnh Bảo gác hai chân mềm nhũn của mình lên đầu giường, cậu nhìn khuôn mặt thanh tú cao quý của thiếu gia, trong lòng nổi lên chút tà niệm.
Nhưng tạm thời Nịnh Bảo cũng không có can đảm như vậy, cậu không dám trực tiếp ấn tiểu huyệt của mình vào mặt của thiếu gia, chỉ dám trèo lên giường, ngồi phía trên đỉnh đầu của thiếu gia, để tiểu huyệt của mình trên không trung, đối diện với miệng của thiếu gia.
"A ... thiếu gia ... anh có thể nhìn tiểu huyệt của Nịnh Bảo được không ..." Nịnh Bảo giữ nguyên tư thế ngồi xổm trên đầu thiếu gia, dùng hai tay tách hoa huyệt, lộ ra thịt mềm bên trong, để thiếu gia thưởng thức.
"Thiếu gia ... Tiểu huyệt của Nịnh Bảo có đẹp không ..." Để cho thiếu gia có thể nhìn rõ hơn, Nịnh Bảo tách tiểu huyệt của mình ra hết sức có thể, lộ ra cả nhuỵ hoa bên trong.
Mặc dù thiếu gia đang ở trong trạng thái thực vật, thậm chí còn không mở mắt, Nịnh Bảo vẫn có thể cảm nhận được thiếu gia đang nhìn chằm chằm vào mình bằng đôi đồng tử màu hổ phách xinh đẹp, ánh mắt nóng bỏng mãnh liệt nhìn tiểu huyệt của cậu.
Thiếu gia nhìn cậu bằng ánh mắt như vậy, hẳn là rất thích tiểu huyệt của cậu.
Nịnh Bảo chỉ tưởng tượng thôi đã đạt đến cao trào, một dòng da^ʍ thuỷ chảy ra từ tiểu huyệt của cậu.
Nịnh Bảo không kịp chặn lại, cho nên da^ʍ thuỷ nhỏ xuống khuôn mặt tuấn tú phi phàm của thiếu gia, một ít còn rớt lên khóe môi trắng nõn hoàn mỹ của thiếu gia.
Nịnh Bảo phát hiện ra bản thân đã làm một chuyện xấu, nếu bị phát hiện thì chết chắc, cậu nhanh chóng lấy tay lau sạch da^ʍ thuỷ trên môi giúp thiếu gia.
Nhưng dù có lau bao nhiêu đi nữa thì cậu cũng không thể hoàn toàn sạch được, vì tiểu huyệt của cậu vẫn không ngừng rỉ ra da^ʍ thuỷ, giống như một cái đập đang mở cửa xả lũ vậy.
Nịnh Bảo luống cuống lau một hồi mới nhận ra mình nên rời khỏi mặt thiếu gia trước, nhưng lại sợ da^ʍ thuỷ làm ướt đệm.
Nếu đệm bị ướt thì phải giặt, rất phiền phức, cuối cùng Nịnh Bảo quyết định dùng cái ly đặt trên tủ đầu giường để hứng da^ʍ thuỷ của mình.
Nhưng cái ly này hình như là ly uống nước của thiếu gia, thiết kế vô cùng tỉ mỉ và tinh xảo, trông giống như một món đồ cổ rất có giá trị.
Nhưng Nịnh Bảo không nghĩ được nhiều như vậy nữa, hiện tại cậu cần phải dùng nó.
Da^ʍ thuỷ chảy thành từng luồng từ trong tiểu huyệt ra bên ngoài, chỉ sau vài phút đã hứng được nửa ly.
Cuối cùng khi tiểu huyệt dâʍ đãиɠ không còn chảy ra da^ʍ thuỷ nữa, Nịnh Bảo mới chậm rãi rời khỏi mặt thiếu gia, Nịnh Bảo cũng không đổ bỏ nửa ly da^ʍ thuỷ kia, mà đặt chiếc ly trở lại vị trí cũ, dự định ngày mai sẽ đổ bỏ.
Làm xằng làm bậy xong rồi, Nịnh Bảo bất an nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, trong lòng vẫn còn có chút sợ hãi, vừa rồi cậu thật sự trực tiếp ngồi phía trên mặt thiếu gia, thật dâʍ đãиɠ, cũng may không có người nhìn thấy.