Mặc cho Liễu Như ở ngoài cửa gọi thế nào, Mạnh Lễ cũng không mở.
Cô suy sụp thất vọng trở về. Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, có thời gian, liền đến nhà Mạnh Lễ cắm rễ, hy vọng có thể nói chuyện với hắn.
Mạnh Lễ giống như đang cố ý tránh cô. Liễu Như ngồi xổm canh giữ trước cửa nhà hắn vài lần nhưng ngay cả một lần cũng không gặp được.
Mắt thấy kỳ hạn ba ngày sắp đến.
Liễu Như hoảng hốt, thậm chí đêm qua cô còn mơ thấy ác mộng.
Cô mơ thấy bản thân bị cảnh sát bắt vào tù, mặc cho cô cầu xin giải thích thế nào, cảnh sát cũng không chịu thả cô ra.
Mỗi ngày cô chỉ có thể cuộn mình trong nhà tù bẩn thỉu và tối tăm, không có tự do, ngay cả cha mẹ cũng không được gặp.
Bạn bè cùng trường nghe nói cô phạm tội da^ʍ ô, ai nấy đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, sau đó lại châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô một phen, lạnh lùng xoay người rời đi.
Ngay cả bạn thân là Cù Dương và Tiêu Dĩnh cũng xem thường cô lại làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này, sau khi mắng chửi cô một hồi cũng lạnh lùng rời đi.
Liễu Như sợ tới mức bừng tỉnh giữa đêm, hoảng hồn sờ trán một phen, trong lòng bàn tay dính một tay mồ hôi lạnh.
Thật đáng sợ!
Không, cô không muốn ngồi tù.
Liễu Như điên cuồng lắc đầu, sau đó lập tức nhắn wechat cho quản lý, nói mình đột nhiên bị viêm dạ dày. Ngày mai muốn xin nghỉmột ngày, không thể đi làm được.
Cô dự định sáng sớm ngày mai, liền đến trước cửa nhà Mạnh Lễ canh giữ cả ngày, hẳn là có thể ngồi đợi đến khi hắn trở về.
Quá nửa đêm, Liễu Như đã chìm vào ngủ say, không còn chút gì gọi là hoảng sợ nữa.
Sáng sớm hôm sau, cô rửa mặt, ngay cả đi làm cũng không đi, trực tiếp đến cửa nhà Mạnh Lễ canh giữ.
Đợi đến mười hai giờ trưa, Liễu Như ngồi đến chân tê dại, vừa đói vừa mệt nhưng Mạnh Lễ cũng không xuất hiện, hơn nữa nhà hắn lại im ắng vô cùng, một chút động tĩnh cũng không có.
Liễu Như đứng dậy, gõ cửa một hồi lâu, hướng vào phía trong nhà hô vài tiếng "Mạnh tiên sinh" cũng không có ai trả lời.
Cô xoa cằm, nhỏ giọng nói thầm: "Chẳng lẽ Mạnh tiên sinh trước khi mình đến đã rời đi rồi?"
Trong quá trình ngồi canh gác, Liễu Như bởi vì đêm qua ngủ không ngon, có chút mệt mỏi, liền dựa trên đầu gối chợp mắt.
Cô thầm nghĩ, Mạnh tiên sinh hẳn sẽ không lén rời đi khi cô đang ngủ gật chứ.
Cảm thấy không có khả năng, cô cũng không phải người ngủ say như chết, nếu có động tĩnh mở cửa, Liễu Như cô nhất định sẽ nghe được.
Bụng có chút đói, Liễu Như xoa xoa bụng, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, đã mười hai rưỡi.
Thời điểm này, Mạnh tiên sinh có thể sẽ đi về nghỉ ngơi một lát.
Liễu Như nghĩ, tự mình nâng cao tinh thần, có lẽ một giây sau Mạnh tiên sinh sẽ xuất hiện.
Cho dù đói bụng, cũng phải chịu đựng.
Nếu là chạy đi ăn cơm đúng lúc Mạnh tiên sinh trở lại, vậy cô liền bỏ lỡ cơ hội mất rồi.
Mạnh tiên sinh hình như rất chán ghét cô, vừa vào phòng liền không chịu mở cửa, hoặc là làm bộ như không ở nhà, mặc cho cô hô khản cổ, gõ đến mềm tay cũng không chịu mở cửa.
Cô chỉ có thể trực tiếp đối diện hắn, quấn lấy hắn, mới có cơ hội nói chuyện.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng, ngày mai báo cáo chấn thương sẽ có, cô không thể bỏ lỡ cơ hội cuối cùng này.
Liễu Như xoa xoa cái bụng đang kêu, dựa bên vách tường, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Liễu Như đợi hồi lâu cũng không thấy Mạnh Lễ xuất hiện.
Cô lấy điện thoại ra và nhìn thời gian, đã 14:35.
Đến giờ này, xem ra Mạnh tiên sinh không phải loại người buổi trưa sẽ về nhà nghỉ ngơi.
Liễu Như thở dài, tiếp tục chờ.
Cô chờ đến mức vừa đói vừa buồn ngủ, thật sự nhịn không được, lại ôm đầu gối ngủ thϊếp đi.
Cũng không biết đợi bao lâu, Liễu Như mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng bước chân từ xa đang lại gần truyền đến.
Đôi giày da sáng bóng giẫm lên sàn nhà, phát ra tiếng cộc cộc thanh thúy.
Một người đàn ông thân hình cao ngất, mặc âu phục giày da xuất hiện.
Liễu Như mở đôi mắt buồn ngủ nhìn về phía trước. Khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, cơn buồn ngủ lập tức biến mất
Cô hưng phấn bật người đứng lên, ngẩng mặt cười gọi: "Mạnh tiên sinh anh đã về."
Mạnh Lễ nhướng mày nhìn Liễu Như, giọng nói lạnh nhạt: "Cô tới đây làm gì?"
"Mạnh tiên sinh, chúng ta nói chuyện đi."
Mạnh Lễ đi lên trước, lấy chìa khóa ra mở cửa, cũng không nhìn Liễu Như, "Không có gì để nói, dựa theo thủ tục pháp lý đi.”
Hắn mở cửa lập tức đi thẳng vào nhà. Sau đó lại quay người, chuẩn bị đóng cửa.
Mắt thấy cửa sắp bị đóng lại, Liễu Như quýnh lên, lắc mình một cái xông vào.
Khi Mạnh Lễ còn chưa kịp phản ứng, Liễu Như đột nhiên quỳ xuống, ôm lấy đùi anh, đau khổ cầu xin: "Mạnh tiên sinh, cầu xin anh cho tôi một cơ hội sửa chữa, tôi nguyện ý bồi thường tất cả chi phí điều trị, chỉ cần anh không khởi tố, không lập án, để tôi làm trâu làm ngựa cho anh cũng được."