Sau Khi Say Rượu

Chương 5: Bức ảnh HD sắc nét

Liễu Như sau khi được cho phép, vội vàng xách đồ đi vào trong phòng, sợ Mạnh Lễ đột nhiên đổi ý, đem đóng cửa lại.

Cô bước vào, cũng không dám tự tiện ngồi xuống, đem rượu và hoa quả đặt ở trên bàn, rồi đứng ở một bên chờ Mạnh Lễ tiến vào.

Sau khi Mạnh Lễ đi vào, Liễu Như cúi xuống vô cùng thành khẩn nói: "Mạnh tiên sinh, thực xin lỗi, đối với chuyện hôm qua, tôi cảm thấy rất xin lỗi. Nhưng xin anh tin tưởng, tôi tuyệt đối không cố ý. Chỉ là uống quá nhiều, hơn nữa anh và bạn tôi lớn lên có vài phần tương tự, đầu óc tôi choáng váng mới có thể nhận nhầm người.”

Mạnh Lễ khoanh tay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Liễu Như, nhếch môi cười lạnh: "Liễu tiểu thư nói như vậy, uống say liền có thể tùy ý làm bậy, uống say liền có thể da^ʍ ô người khác, sau đó lại nói lời xin lỗi, liền có thể từ chối trách nhiệm, đúng không?"

Liễu Như căn bản không có ý này, cô vội vàng xua tay: "Không... Không phải, Mạnh tiên sinh anh hiểu lầm rồi. Tôi nguyện ý chịu trách nhiệm, bồi thường tất cả chi phí điều trị.”

Nói đến phí điều trị, Liễu Như sờ cái ví mỏng manh trong túi mình, thăm dò hỏi: "Mạnh tiên sinh, hôm qua tôi cắn một cái, chỗ đó của anh có bị thương nghiêm trọng hay không? Không bị cắn hỏng đi.”

Nói đến cái này, Mạnh Lễ lại tức giận. Hắn xoay người lấy tấm ảnh từ trong ngăn kéo ra, dùng sức quăng lên bàn trước mặt Liễu Như, phẫn nộ nói:

"Là cô tự cắn, nghiêm trọng hay không, trong lòng cô không đoán được sao?"

Liễu Như rũ mắt nhìn lên mặt bàn, đập vào mắt là một tấm ảnh HD bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam phóng đại với độ sắc nét cao.

"A..." Cô sợ tới mức khẽ kêu một tiếng, lập tức dùng hai tay che mắt mình lại.

Mạnh Lễ nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc này của cô, nhếch môi châm chọc nói: "Liễu tiểu thư thật sự ngây thơ nhỉ, đêm qua sờ, liếʍ, cắn, hôm nay ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, giả vờ cho ai xem đây?"

"Tôi... Tôi..." Liễu Như ngập ngừng, ấp úng nói: "Hôm qua tôi uống say, đầu óc không tỉnh táo nên mới như vậy."

Đừng nhìn Liễu Như hôm qua phóng khoáng, nhưng cô vẫn là một cái xử nữ không có kinh nghiệm thực tế gì.

Đêm qua là lần đầu tiên cô thực sự chạm vào bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của đàn ông.

Trước đây cô chỉ mới tưởng tượng về dươиɠ ѵậŧ đàn ông trong giấc mơ của mình. Nhưng là sau khi thức dậy, cô lại không thể nhớ nó trông như thế nào.

Liễu Như sau khi bình tĩnh lại, chậm rãi tách ngón tay ra một chút, từ kẽ hở ngón tay nhìn trộm bức ảnh HD sắc nét trên mặt bàn.

Đây là bức ảnh Mạnh Lễ chụp lại sau khi đến bệnh viện kiếm tra vết thương, lưu lại làm bằng chứng.

Trong ảnh, côn ŧᏂịŧ có kích thước to lớn của người đàn ông mềm mại nằm úp sấp trong một khu rừng màu đen dày đặc, phía trên gậy thịt có hai hàng dấu răng rất sâu.

Liễu Như có chút ảo não cắn cắn môi dưới, dấu răng sâu như vậy, ngày hôm qua rốt cuộc mình dùng bao nhiêu khí lực?

May là không cắn đứt thứ đồ này, nếu không cho dù tán gia bại sản cũng không bồi thường nổi, có khi còn phải ngồi trong tù lao vài năm.

Sau khi xấu hổ nhìn ảnh chụp xong, Liễu Như quay mặt lại, buông hai tay xuống nhìn Mạnh Lễ, giọng điệu khẩn thiết cầu xin: "Mạnh tiên sinh, có thể không lập án được không? Tôi vừa tốt nghiệp đại học, không muốn đem tương lai tốt đẹp chôn vùi trong tù. Chúng ta có thể giải quyết riêng với nhau, tôi nguyện ý bồi thường cho anh tất cả chi phí điều trị tại bệnh viện, đồng thời cũng nguyện ý bồi thường cho anh thêm một phần chi phí tổn thất tinh thần. Anh làm một bản thỏa thuận, tôi sẽ ký tên xác nhận tuyệt không có ý định chạy trốn.”

Mạnh Lễ tài sản thực nhiều, bản thân hắn cũng không thiếu tiền, không cần Liễu Như bồi thường hắn cũng có thể tự chi trả tiền điều trị

Hắn nhướng mày nhìn Liễu Như, giọng điệu lạnh nhạt: "Cô làm sai thì phải bị trừng phạt, đừng mong có thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật."

Ý của hắn chính là, hắn không muốn giải quyết cá nhân, Liễu Như về nhà chờ thư hầu tòa gửi đến đi.

"Liễu tiểu thư, bây giờ tôi có việc gấp phải xử lý, mời cô mau chóng rời khỏi." Mạnh Lễ cực kỳ lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.

Liễu Như không muốn đi, cô vẫn còn muốn tiếp tục thuyết phục, "Mạnh tiên sinh…… Mạnh tiên sinh... Tôi vừa tốt nghiệp đại học, đánh người chạy đi không đánh kẻ chạy lại, cầu xin anh cho tôi một cơ hội sửa đổi, tôi không muốn vào tù.”

Mạnh Lễ không thèm để ý tới, hắn đem Liễu Như kéo ra ngoài cửa, sau đó "Rầm" một tiếng, đem cửa đóng lại.