Lại một lần nữa nhìn thấy vị tiểu thiếu gia kia, La Ân không hiểu sao thoáng có chút khó chịu trong lòng. Đó là ba ngày sau lần gặp đầu tiên trên phố, hình ảnh cậu thiếu niên mặc bộ đồ bệnh nhân bẩn thỉu, co mình đằng sau chiếc máy rút tiền trước khu trung cư tránh mưa làm hơi thở La Ân như nghẹn lại. Có một âm thanh không ngừng lặp lại trong đầu hắn: không phải thế này, thiếu niên đó phải luôn như ánh mặt trời, ngông nghênh và cao ngạo, chứ không phải thu mình lại run rẩy như con thú bị thương thế kia.
La Ân không kìm được bước tới trước mặt thiếu niên, một đôi mắt trong veo ngước lên nhìn hắn. Dù bộ dạng có chật vật đến mức nào cũng không thể che lấp ánh sáng diệu kỳ trong đôi mắt ấy, rất lâu về sau, mỗi khi nhớ lại, hắn nghĩ có lẽ hắn đã bắt đầu sa vào ngay từ giây phút nhìn thấy chính mình trong đôi mắt đó.
La Ân cúi đầu dùng tay nhẹ nhàng gạt lọn tóc bị nước mưa làm ướt sang bên trán, âm thanh trầm thấp vang lên:
“Về nhà với tôi không?”
Cậu nhóc nghiêng đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc, nhưng chỉ suy nghĩ một chút rồi lập tức gật gật đầu. Trong ánh mắt trong veo dường như chỉ chứa đựng một mình hắn, La Ân không hiểu sao chợt thấy vui mừng.
Giọng nói của La Ân không biết từ lúc nào đã trở lên thật nhỏ nhẹ:
“Đứng lên nào!”
Đáp lại hắn là một đôi mắt trông mong cùng hai cánh tay giang về phía trước, cậu nhóc uỷ khuất lên tiếng:
“Tê chân.”
Phía trước ba mươi năm, La Ân chưa bao giờ từng nghĩ đến sẽ có một ngày tự tay chăm sóc một người. Cậu nhóc không hổ danh là tiểu thiếu gia: tê chân muốn người dìu, tắm muốn người chuẩn bị nước, tóc muốn người sấy khô.... lại còn đương nhiên hưởng thụ điều đó.
La Ân bật cười, anh vui vẻ khi tự mua việc vào thân.
Vừa nấu ăn trong bếp La Ân vừa thi thoảng nhìn về phía cậu nhóc đang vắt chân xem chương trình giải trí nào đó ngoài sofa. Cậu nhóc so với trong ký ức của hắn mười năm về trước khác quá nhiều. Đó là lý do tại sao trong lần gặp lại đầu tiên hắn không hề nhận ra cậu, nhưng tính tình này, đúng là mười năm như một chưa thay đổi bao giờ.
Tam thiếu gia nhà họ Mạc Mạc Gia Nhiên mất tích đã ba ngày, tin này ngay trong ngày đầu tiên đã lan rộng khắp thành phố Dương Hải, không ai không biết. Thậm chí, Mạc gia còn cao điệu treo giải thưởng lớn cho những ai cung cấp thông tin về vị thiếu gia này.
Kể cũng lạ, đời thứ ba Mạc gia con cháu đông đảo nhưng chỉ riêng Mạc Gia Nhiên là cực kỳ được lòng ông nội cậu – Mạc Chấn, người cầm quyền hiện tại của Mạc gia và cũng là một trong năm lão cáo già đang đánh ván cờ dọn dẹp xã hội ngoài kia. Cũng vì như vậy, cả thành phố Dương Hải gần như sắp bị lật tung lên, người không biết còn tưởng rằng quân đội tăng cường lùng bắt xã hội đen đấy.
Mối quan hệ của gia đình La Ân cùng với Mạc gia bắt đầu kể thì phải ngược dòng đến tận thế kỷ trước, mà ngắn gọn lại thì cũng chỉ vẻn vẹn trong sáu chữ: đã từng môn đăng hộ đối. Đúng vậy, chỉ là đã từng.
Ông nội cố nội của Mạc Gia Nhiên cùng với ông nội hắn đã từng là đồng ngũ trong kháng chiến ngoại xâm, cùng nhau từng bước thăng chức, trước sau năm năm cùng được phong cấp tướng trong quân đội. Đến đời ông nội Mạc Gia Nhiên cùng với bố hắn, mối quan hệ này vẫn còn khăng khít, hai nhà thậm chí còn làm hàng xóm gần sáu năm, tính ra Mạc Gia Nhiên còn phải gọi hắn bằng chú, có điều từ bé thằng nhóc ấy cũng chưa từng ngoan ngoãn gọi một lần nào. Hắn cùng Mạc Gia Nhiên quen biết cũng chính là trong khoảng thời gian sáu năm đó. Đến giờ nhớ lại, vẫn cảm giác khoảng thời gian đấy chỉ như là một giấc mơ.
Không giống như Mạc gia tập trung phát triển trong quân đội, La gia sau thống nhất đã chuyển sang cắm rễ trong hệ thống cảnh sát, đặc biệt là cảnh sát hình sự. Đó cũng là lý do tại sao đến năm mười lăm tuổi hắn lại trở thành cô nhi.