Diệp Thanh Huyền vào ở đến ngày thứ ba mới phát hiện cuộc sống của mẹ kế hơi buồn tẻ đơn điệu, trừ lúc ăn cơm ra thì phần lớn thời gian đều ở trong phòng, ngoài hai điều này thì việc thường làm nhất chính là đi sân phơi trên lầu hai hút thuốc.
Hiện giờ cô đang đưa lưng về phía hành lang, dựa vào lan can, vải dệt mỏng manh phác họa ra dáng người thướt tha, gió nhẹ thổi bay tóc dài, giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc sắp sửa cháy tàn, một đoạn cánh tay lộ ra thon dài lại không quá gầy, ánh sáng nhu hòa chiếu xuống làm nổi bật cả người đứng dưới hoàng hôn.
Hình như cô rất thích mặc váy hai dây trong nhà, Thanh Huyền chuyển vào nhà ở ba ngày, trong ba ngày này cô đều đóng cửa không ra, mặc hết váy hai dây đủ loại kiểu dáng, làn da tuyết trắng trước ngực đặc biệt chói mắt.
Diệp Thanh Huyền đi lên phía trước đứng yên cạnh cô, giọng bình đạm hỏi: “Chị khổ lắm à?”
Một câu hỏi không tài nào hiểu được làm Uyển Nghi vốn đang thất thần khẽ mỉm cười, hỏi lại hắn: “Sao hỏi thế?”
Diệp Thanh Huyền xoay đầu, vóc dáng chênh lệch làm hắn không thể không rũ mắt, ánh mắt sâu thẳm tựa như muốn nhìn xuyên qua đồng tử cô vào trong lòng, đưa ra một đáp án: “Chị cứ ở trong nhà mãi.”
Thật ra vẫn có lời hắn chưa nói, là vì bóng dáng của cô, nó làm hắn cảm thấy, cô rất khổ sở.
Có lẽ cô gái này đang nhớ cha hắn, cô mất chồng nên đau khổ.
Uyển Nghi không chút khϊếp đảm nhìn thẳng vào hắn, giật giật môi cười: “Em không hiểu đâu.”
“Hả?”
Cô hút điếu thuốc cháy tàn một hơi rồi ném tàn thuốc vào gạt tàn bên cạnh, sau đó châm một điếu khác, hút một hơi dài rồi mới chậm rãi nói với hắn: “Nếu giờ chị đi ra ngoài, dù cho chị có làm cái gì thì hôm sau trên báo nhất định sẽ có một tin về chị, vợ của cố chủ tịch hiện thân, nghi vấn nɠɵạı ŧìиɧ, sợ khó thoát khỏi liên quan với cái chết của chồng trước.”
Nói tới đây, cô tự giễu mà cong môi cười: “Ông nội em đang chờ bắt lấy nhược điểm của chị mà.”
Lúc đó ông ta sẽ lấy mấy điều kia đi nghi ngờ quyền kế thừa của cô, vậy cô sẽ mất nhiều hơn được.
Dù căn biệt thự ba tầng này có buồn chán bao nhiều thì Uyển Nghi cũng sẽ chịu đựng trong khoảng thời gian này. Cô đã cố gắng bảy năm, không đáng để bị bắt nhược điểm, mang tai tiếng trong thời khắc cuối cùng.
Cô bình tĩnh phân tích khách quan mọi thứ với hắn, không chút che giấu che giấu thái độ đối với cha và ông nội hắn, cuối cùng mới vui đùa hỏi: “Có phải rất thất vọng, buồn lòng không?”