Bữa cơm này ăn ước chừng nửa giờ, sau đó nhân viên khách sạn sẽ đến dọn cơm thừa canh cặn đi. Tạ Uyển Nghi không có hứng thú xem TV nên dùng bữa tối xong thì đi lên lầu rửa mặt.
Cô không có quá nhiều thú vui, càng không bận bịu chuyện công tác, ngủ chán rồi thì chỉ có thể đọc sách gϊếŧ thời gian. Hơn 9 giờ, ly nước đã hết, cô xốc chăn xuống giường đi xuống dưới lầu đổ nước.
Dĩ vãng vào ban đêm, căn nhà này chỉ có cô và Diệp Thiên Lan, Uyển Nghi tùy tính đã quen, chỉ mặc một bộ váy ngủ dài gần tới gối rồi xuống lầu. Chờ đến khi thấy Diệp Thanh Huyền đang rót nước thì cô mới bừng tỉnh, nhớ tới việc trong nhà có thêm một người. Uyển Nghi muốn quay về mặc thêm áo khoác, nhưng lúc này hắn đã nhìn sang, nhàn nhạt chào hỏi: “Rót nước uống hả?”
“Ừm.”
Diệp Thanh Huyền mới vừa tắm xong, đầu tóc hỗn độn đã sấy nửa khô rũ xuống trên trán, áo tắm dài lỏng lẻo khoác trên người, lộ ra một ít cơ ngực rắn chắc. Uyển Nghi hơi giương mi lên, áp cảm giác muốn thổi tiếng huýt sáo xuống rồi bước thong dong lên trước.
Diệp Thanh Huyền rót nước xong đứng sang một bên, tay chậm rãi quấy tách cà phê, hỏi: “Sáng mai em phụ trách nấu ăn, chị muốn ăn gì?”
Đôi mắt Uyển Nghi nhìn chằm chằm dòng nước, thuận miệng nói: “Chị hả?”
“Ừm.”
“Gì cũng được, đừng quá dầu mỡ là được.”
Bảy năm nay cô thật sự chịu đủ thức ăn dầu mỡ rồi.
“Được.”
Rót nước xong, hai người cùng nhau đi lên lầu, Uyển Nghi liếc cái ly của hắn: “Tối rồi còn uống cà phê à?”
Diệp Thanh Huyền cố ý kéo gần quan hệ, Uyển Nghi cũng không phải người không biết điều. Diệp Thiên Lan đã chết rồi, nếu sau này cô muốn sống tốt thì vẫn nên dựa vào đứa con riêng này.
Diệp Thanh Huyền cố ý kéo gần quan hệ, Uyển Nghi cũng không phải người không biết điều. Diệp Thiên Lan đã chết rồi, nếu sau này cô muốn sống tốt thì vẫn nên dựa vào đứa con riêng này.
Nghe vậy, Diệp Thanh Huyền nhéo nhéo ấn đường, đáp: “Sửa ảnh.”
Uyển Nghi gật đầu, Diệp Thiên Lan thường xuyên kể cô nghe về con trai mình, nhớ không lầm thì hắn từng nói Diệp Thanh Huyền là một nhϊếp ảnh gia rất nổi tiếng.
“Mấy đứa thường xuyên thức đêm sửa ảnh à?”
“Ừm.”
Không biết có phải do ban đêm hay không mà giọng hắn khàn hơn bình thường ba phần, tựa như âm điệu đàn cello, trầm thấp rồi lại du dương.
Rất hấp dẫn.
Uyển Nghi áp xao động trong lòng xuống, đứng yên ở cửa từ biệt hắn: “Chị vào đây, ngủ ngon.”
Cách hành lang rộng 1 mét 3, một bên là phòng cô, bên kia là phòng hắn: “Ngủ ngon.”
“Nghỉ sớm chút.”
Vì nửa đời sau dưỡng lão tống chung, cô kiệt lực sắm vai một người mẹ hiền.
“Ừm.”
Diệp Thanh Huyền híp mắt, ánh mắt sâu thẳm đảo qua bầu ngực tuyết trắng cô, sau đó từng người đi vào phòng ngủ của mình.