Nghe nói trong bụng mình có giun, Cố Oánh bật khóc to.
Cố Vũ là con trai, không sợ như vậy, nhưng hắn rất áy náy: “Chẳng trách trước đây ta cũng đau bụng, Linh Chi tỷ, tỷ có thể chữa được không?”
Nhạc Linh Chi gật đầu, cho bọn họ một ánh mắt an tâm.
Sau đó nàng lại liếc nhìn Cố Tranh.
“Nếu huynh còn nhỏ, nếu huynh đói, chắc chắn huynh cũng sẽ đào để ăn!”
Cố Tranh sững sờ, hắn bị tiểu tức phụ ghét bỏ rồi sao?
Cố Oánh sợ hãi hỏi: “Đại ca, Linh Chi tỷ vừa nói gì vậy?”
Sao Cố Tranh có thể nói nói theo sự thật được, tất nhiên hắn sẽ nói dối: “Nàng bảo các muội cứ yên tâm, nàng nhất định sẽ chữa khỏi cho các muội.”
Sáng hôm sau, Nhạc Linh Chi dậy hơi muộn.
Nàng kiểm tra vết thương trên trán, rất tốt, đã bắt đầu đóng vảy.
Tối hôm qua lúc nàng thay thuốc, dùng nước Linh Tuyền rửa qua vết thương, cho nên mới có thể lành nhanh như vậy.
Ra khỏi phòng, Nhạc Linh Chi nhìn thấy Cố Minh cùng hai huynh muội Cố Vũ và Cố Oánh đứng tấn luyện công, Cố Tranh nhặt một cây gậy, thỉnh thoảng uốn nắn tư thế của Cố Vũ và Cố Oánh, giống như tổng giáo đầu.
Nhạc Linh Chi có chút kinh ngạc, cả nhà bọn họ đều học võ sao?
Thấy Nhạc Linh Chi đã dậy, Cố Tranh bước đến hỏi nàng: “Vết thương trên trán nàng còn đau không?”
Tối hôm qua hắn muốn giúp nàng thay thuốc nhưng lại bị Nhạc Linh Chi từ chối, nàng nói nàng soi gương là tự thay được rồi, lúc đó hắn rất bối rối.
Cuối cùng hắn quy kết chính mình băng bó đến mức khiến nàng không hài lòng.
Hắn nào có biết, Nhạc Linh Chi từ chối hắn, là vì không muốn bị hắn nhìn thấy vết thương hở trên trán nàng, tránh để cho hắn phải nghĩ nhiều, vết thương hở lớn như vậy, đủ chí mạng.
Nhạc Linh Chi kẽ cười, môi mở ra rồi khép lại không chút tiếng động.
(Đã không đau nữa rồi, vừa rồi ta đã kiểm tra xem rồi, vết thương đã bắt đầu kết vảy rồi.)
“Nhanh như vậy sao?”
Cố Tranh cảm thấy có chút kỳ quái, chảy nhiều máu như vậy, vết thương chắc chắn rất sâu, không bị viêm là mừng lắm rồi, nào có thể kết vảy nhanh như vậy được.
Nhạc Linh Chi chớp chớp mắt, lập tức giải thích.
“Vết thương không quá sâu, lúc đó ta hôn mê, không cầm máu kịp thời, mới bị mất máu quá nhiều.)
Cố Tranh không truy đến cùng nữa, xoay người phân phó đệ muội: “Chuẩn bị ăn cơm.”
Ăn sáng xong hắn muốn đưa Nhạc Linh Chi lên trấn.
Buổi sáng ăn cháo loãng, là dùng cơm thừa tối hôm qua nấu tiếp, còn có rau xanh và dưa chuột.
Ăn cháo xong, Nhạc Linh Chi thay y phục do nàng tự may vá, Cố Tranh thì giấu hai đoá hoa Linh Chi trong túi vải.
Trong thôn có xe bò lên trấn, một người muốn ngồi phải nộp hai đồng.
Nếu là một mình Cố Tranh, hắn không muốn ngồi xe bò, hơn hai mươi người chen chúc ngồi cùng một chỗ, mùi gì cũng có.
Dù sao lên trấn cũng không phải là quá xa, bình thường hắn đều đi bộ, nhưng hắn lo lắng cho Nhạc Linh Chi, nên vẫn quyết định ngồi xe bò.
Xe bò là của nhà Vương Tiểu Phượng, người đánh bò là ca ca Vương Đại Sơn của nàng ta, vừa vặn Vương Tiểu Phượng cũng ở đây, xe bò đúng lúc chuẩn bị lên đường.
Đại thẩm trong thôn có thiện ý chào hỏi với hắn: “Cố Tranh, ngươi đưa tiểu tức phụ của ngươi lên trấn đi dạo chơi sao?”
“Vâng.”
Trên mặt Cố Tranh là vẻ lạnh lùng cự tuyệt người ngoài nghìn dặm.
Các đại thẩm rất tự giác bỏ ý niệm bát quái trong đầu.
Cố Tranh đưa cho Vương Đại Sơn bốn đồng, sau đó bế Nhạc Linh Chi lên xe bò.
Tiểu tức phụ nói đúng, bọn họ không làm gì sao, không cần vì lỗi lầm của người khác mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng, coi như Vươn Tiểu Phượng không tồn tại.
Trước mặt nhiều người như vậy, tất nhiên Vương Tiểu Phượng không dám nói gì quá đáng, nhưng khi nàng ta nhìn thấy Cố Tranh ngồi cạnh Nhạc Linh Chi, hơn nữa còn có tư thế bảo vệ rất rõ ràng, phòng ngừa Nhạc Linh Chi sẽ ngã từ trên xe bò xuống, địch ý trong lòng nàng ta đối với Nhạc Linh Chi càng nồng đậm.