Sắc mặt của Cố Tranh cũng không tốt lắm.
“Trước tiên đệ nói cho ta biết đặc điểm ngoại hình của người vùng khác đó, ta sẽ vẽ chân dung hắn ta.”
Hai huynh đệ mất gần nửa canh giờ mới vẽ chân dung xong.
Cố Minh thấp thỏm bất an: “Đại ca, huynh muốn lấy bức chân dung này đi báo quan sao?”
Cố Tranh lắc đầu: “Báo quan cũng vô dụng, không có chứng cứ rõ ràng, người của quan phủ sẽ không nhận án, cho dù có nhận, thì có mò kiếm kim đáy bể cũng không tìm được người.”
“Trước tiên đệ đừng nói việc này với các đệ muội, tránh doạ sợ bọn họ, đệ tạm thời cũng đừng quá lo lắng, bọn hắn không hại chúng ta trắng trợn, chỉ là tạo ra chuyện ngoài ý muốn, chứng tỏ bọn hắn cũng có kiêng dè, nhưng sau này đệ phải mưu trí hơn, phải đặc biệt đề phòng với những người cố ý tiếp cận đệ.”
“Đệ muội bên đó, ta sẽ dùng cách khác để nhắc nhở bọn họ.”
Cố Minh nghĩ đến một việc: “Việc có người muốn hại chúng ta, đại tẩu cũng biết sao?”
Cố Tranh gật đầu, nhắc nhở Cố Minh: “Việc ta nằm mơ đệ trước tiên đừng nói ra ngoài.”
Tiểu tức phụ của hắn rất thông minh, ngộ nhỡ nàng nghi ngờ điều gì đó, hắn sẽ không thể giải thích được.
Việc hắn trọng sinh, tạm thời không muốn bị bất kỳ người nào biết được.
Cố Minh gật đầu đáp ứng, lại rất nghi hoặc: “Đại ca, có phải huynh đã sớm cảm giác được có người muốn hại chúng ta, thực ra huynh biết ai muốn hại chúng ta? Bằng không huynh cũng sẽ không đột nhiên yêu cầu bọn ta, mỗi ngày đều dậy sớm luyện công.”
Cố Tranh lắc đầu.
“Yêu cầu các đệ mỗi ngày dậy sớm luyện công, là vì luyện võ công tốt có thể cường thân kiện thể, có thể bảo vệ bản thân, cũng có thể bảo vệ người nhà.”
Luyện võ công, thực ra là giác ngộ của việc kiếp trước hắn bị người ta hại chết, nếu hắn luyện võ công tốt hơn một chút, thì đã có thể vùng dậy gϊếŧ những người ám sát hắn.
*
Nửa đêm, Cố Vũ và Cố Oánh đột nhiên đau bụng, Cố Oánh còn đau đến mức kêu lên, Cố Vũ cũng ôm bụng lăn lộn trên giường.
Cố Tranh và Cố Minh kinh sợ, tưởng rằng tứ đệ và ngũ muội bị kẻ xấu hạ độc.
Nhạc Linh Chi bị đánh thức, vội vàng đi qua kiểm tra xem, kết quả kiểm tra làm cho nàng dở khóc dở cười.
Trong bụng Cố Vũ và Cố Oánh có giun đũa, tối hôm nay bọn họ ăn no một bữa, giun đũa trong bụng cũng được ăn no theo, giun đũa có thể rất hưng phấn nên bụng của bọn họ mới đau.
Sau khi đọc khẩu hình miệng của nàng, Cố Tranh vội vàng làm theo phân phó của cô, đun nước nóng, dùng khăn nóng đắp lên bụng, lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng cũng đỡ đau.
Cố Tranh kinh hãi một hồi, hỏi Cố Vũ với sắc mặt đen xì: “Sau khi đệ làm việc xong, đệ thường không rửa tay sạch đã lấy đồ ăn đúng không?”
Cố Vũ uy khuất biện bạch: “Ta không có! Mỗi lần ta đều rửa tay sạch sẽ mới ăn mà.”
Cố Tranh lại hỏi: “Vậy có phải đệ thường ở trước nhà hoặc sau nhà, thậm chí là ở gần vệ sinh, đào rễ Mãn Thiên Tinh, tuỳ tiện rửa một chút rồi nhét vào miệng, đệ tự ăn thì thôi còn đưa cho cả muội muội ăn đúng không?”
Cố Vũ vẫn biện bạch: “Tiểu hài tử trong thôn, không có ai là không đào rễ Mãn Thiên Tinh để ăn cả.”
Rễ của Mãn Thiên Tinh trắng trắng to to giống như củ cải nhỏ, hương vị thanh ngọt, tiểu hài tử trong thôn ai nấy đều tranh nhau đào để ăn, hoa và lá cây Mãn Thiên Tinh chua chua ngọt ngọt, không cần rửa cũng có thể nhét vào miệng.
Sắc mặt Cố Tranh càng đen hơn: “Vậy đệ có biết không, bởi vì không rửa sạch liền ăn sống bọn chúng nên trong bụng các đệ đã sinh ra giun, các đệ sẽ đau bụng, chính là vì giun đang gây náo trong bụng.”
Hắn nói những vì Nhạc Linh Chi vừa nói cho bọn họ biết, giun trong bụng bọn họ được gọi là giun đũa, trứng giun đũa sẽ bài tiết ra ngoài cơ thể theo phân và nướ© ŧıểυ, thời gian sống của bọn chúng khá lâu, độ bám dính cũng tương đối mạnh.
Mãn Thiên Tinh mọc ở trước nhà và sau nhà, thường có mấy đứa nhỏ tè bậy, còn có cả chó nữa, nếu ăn rễ sống rễ của nó, giun đũa sẽ từ một truyền thành mười, mười truyền thành trăm.