Sau khi kết hôn, cô ở nhà họ Triệu tính khí càng khó chịu, có chút ngược đãi hạ nhân, đối với phu quân Triệu Nam Ngọc sắc mặt cũng không tốt, nhưng không lâu sau đó, cô vẫn mang thai. Đương nhiên, trong mắt nữ nhân này chỉ nhìn thấy tiền và quyền lực, đối với đứa con trai này cũng không yêu thương, chỉ cần Triệu Nam Ngọc không có ở nhà, tâm tình không tốt liền chỉ vào đứa nhỏ này, mắng cho hả giận. Lúc tức giận còn có thể hạ thủ.
Nguyên chủ còn to gan lớn mật dùng nhan sắc đi thông đồng với hoàng thân quốc thích. Triệu Nam Ngọc đối với lời nói và việc làm của cô mặc kệ không hỏi đến, cô liền càng thêm không kiêng nể gì.
Suy nghĩ một chút, Tống Loan nhíu chặt lông mày lại, nếu không làm gì sẽ không sợ.
Cô xuống giường mặc xong quần áo, đi ra bên ngoài rửa mặt, ngồi ở trước gương đồng, Tống Loan được một phen hoảng sợ, nguyên chủ tướng mạo giống hệt cô, trước đây khi cô đọc truyện, lúc nguyên chủ chết, cô còn cảm thấy rất sảng khoái, nhưng hiện tại lại cười không nổi.
Nói đến Triệu Nam Ngọc, hiện tại tuy rằng hắn vẫn là vô danh tiểu tốt, không được sủng ái, nhưng lại có phong thái đoan trang, ôn nhu nhã nhặn, đối với ai cũng ấm áp, trên thực tế người này chính là nhân vật hắc tàn.
Hắn từng bước từng bước loại trừ mọi thứ trên con đường thăng quan, tự tay gϊếŧ người lại còn tươi cười, nếu khi dễ người của hắn, làm nhục người của hắn, ai cũng không chết tử tế được.
Hơn nữa, Triệu Nam Ngọc lòng dễ mang thù hận, năm mới lên sáu, ai khinh người hầu của hắn, hắn sẽ không buông tha.
Như vậy, một người có thù sẽ báo, gϊếŧ không thấy máu, đương nhiên sẽ không hạ bản thân, thậm chí sẽ tự mình cho nguyên chủ một cái kết khi dám phản bội hắn.
Hắn từng bước thăng chức, khống chế triều chính, ở đại lương quốc một tay che trời.
Bọn nha hoàn đầu bắt đầu bày thức ăn, lúc này mọi người đã có thể ăn cơm trưa, Tống Loan liếc nhìn đồ ăn trên bàn, một ít đồ chay thanh đạm, một bát giò, một bát canh bò Tây Hồ, một bữa ăn ngon, nhìn thôi đã khiến người ta mê mẩn, muốn ăn ngay.
Tống Loan nuốt nước miếng, dần dần cảm thấy đói.
Cô ngồi ở ghế trên, cầm đũa lên nhấp một miếng. Cô thích ăn măng mùa xuân, mùi vị rất ngon, bất giác ăn thêm hai phần.
Bên cạnh, nha hoàn chân còn run, trong lòng đấu tranh hồi lâu, cuối cùng cũng đứng lên, nói: "Phu nhân, tiểu thiếu gia thân thể yếu ớt, ta sợ rằng không thể nhịn đói hai bữa”.
Tống Loan sửng sốt, "Cái gì?!"
Nha hoàn thấy sắc mặt cô tạm ổn, mới dám nói tiếp: "Người quên rồi sao? Sáng sớm hôm qua đã phạt thiếu gia một ngày không được ăn, tối hôm qua đói bụng một phen, sáng nay sợ rằng sẽ không thể đói thêm được nữa. "
Sợ cô không đáp ứng, nha hoàn lại nhắc đến Triệu Nam Ngọc, “Thiếu gia trở về nhà nếu nghe được chuyện này, chỉ sợ sẽ phát giận.”