Duyên Trời Tác Hợp

Quyển 2 - Chương 9

Chương 9: Trở lại cơ thể ban đầu rồi, sau đó...

Lâm Thanh Thanh nhìn vào gương, cô gái trong gương cũng nhìn cô.

Thấp giọng thở dài một tiếng mà nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc này. Cô… trở lại rồi.

Từ rất lâu trước đây, Lâm Thanh Thanh đã có dự cảm về chuyện này, biết rằng sớm muộn gì mình cũng phải trở lại. Quả nhiên…

Sau này không còn được kim chủ tốt như An Tu nuôi, cho cô ăn chùa uống chùa! Cô không nỡ từ bỏ cuộc sống đó hu hu…

Sau khi dành chút thời gian nói chuyện với y tá thì Lâm Thanh Thanh cũng hiểu được tình cảnh hiện giờ của mình.

Thì ra ngày đó sau khi bị tai nạn xe thì cô được đưa vào bệnh viện, sau khi kiểm tra, trên người cô cũng chỉ có một chút vết trầy nho nhỏ ngoài ra không có vết thương gì nghiêm trọng nhưng không biết tại sao cô lại rơi vào hôn mê. May mà dù cô hôn mê nhưng vẫn có người đóng tiền viện phí thuốc thang, thậm chí còn thuê người đến chăm sóc cho cô.

Mặt của cô y tá biểu lộ rằng Lâm Thanh Thanh gặp được người tốt, dù sao ở thời đại này cũng có rất ít người chịu trách nhiệm được như thế sau khi gây tai nạn, phần lớn đều không trả nổi dù chỉ một đồng.

Lâm Thanh Thanh vậy mà lại loạn nhịp một lần, hỏi: "Cô có biết họ tên người trả tiền thuốc men cho tôi không?"

Người y tá lắc đầu rồi nói: “Không biết, người đó chỉ đưa một tờ chi phiếu, đến bây giờ vẫn còn thừa... Có điều tôi biết được người va chạm với cô là một người phụ nữ rất xinh đẹp, tên là Hứa gì đó?”

Mặt Lâm Thanh Thanh trở nên vội vàng: "Có phải là Hứa Diệc Hàm không?"

Người y tá gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, chính là Hứa Diệc Hàm được đưa đến đây. So với cô thì cô ấy bị thương nghiêm trọng hơn, có điều mới vừa được băng bó xong đã bị người khác đưa đi, hơn nữa người dẫn cô ấy đi trông cũng rất đẹp trai…"

Những lời sau đó Lâm Thanh Thanh cũng chẳng còn tâm trạng để nghe, chỉ gật đầu qua loa lấy lệ cho xong chuyện, trong đầu cô chỉ có một câu.

Thì ra... những chuyện đó đều là thật.

Thật sự có một người phụ nữ tên là Hứa Diệc Hàm, cũng có một người đàn ông tên An Tu, còn có một linh hồn tên Lâm Thanh Thanh vô tình xen vào giữa bọn họ rồi sau đó còn yêu người đàn ông tên An Tu…

Cũng phải, khó trách ở thế giới kia cô còn có thể đọc được những cuốn tiểu thuyết mình đang theo dõi, hơn nửa số chương những tác giả vô lương tâm kia thiếu cũng ngày càng ít đi...

Đột nhiên, âm thanh kinh ngạc của cô y tá vang bên tai: "Ôi, sao cô khóc?"

Lâm Thanh Thanh sờ lên mặt theo bản năng, sờ một cái cả tay đều ướt. Trong vô thức, nước mắt cô đã rơi đầy mặt.

"Không sao, tôi đã mơ một giấc mơ rất dài, bây giờ tỉnh lại nên không dứt ra được mà thôi…” Lâm Thanh Thanh nói như thế, cô cũng thầm tự an ủi mình. Cho dù trên đời này thật sự có một người đàn ông tên là An Tu thì đây cũng chỉ là giấc mơ ảo tưởng của riêng cô mà thôi.

Lâm Thanh Thanh hiểu rất rõ, trước kia cô có can đảm để yêu đương cũng chỉ vì cô khoác lên người một vỏ bọc rất đẹp mắt và ỷ lại vào cơ thể ban đầu đã hiểu rõ anh. Nhưng giờ đây đã trở lại cơ thể ban đầu, cô còn có lý do gì để ở cạnh An Tu nữa? Chẳng lẽ lại muốn nói cho anh biết rằng cô chính là linh hồn sống nhờ trong cơ thể của Hứa Diệc Hàm?

Nếu nói trái tim Lâm Thanh Thanh không đau là chuyện không thể, nhưng cô vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi trở về căn phòng thuê nhỏ hẹp.

Trước kia chỉ bệnh viện từng báo tin qua điện thoại di động của cô và vài người ít ỏi trong danh bạ liên lạc điện thoại, chủ nhà cho thuê cũng biết cô xảy ra tai nạn giao thông nên rất có lòng tốt giữ lại phòng thuê cho cô, nhưng mà tiền thuê nhà thì dù nói thế nào cũng không giảm bớt.

Tiền thuê phòng không phải là vấn đề, dù sao thì trong tấm chi phiếu kia vẫn còn dư nhiều, đủ để cho cô thanh toán tiền nhà hết một năm tròn. Bây giờ cô buồn vì chuyện khác.

Trong lòng bàn tay trắng nõn đang giữ một tờ giấy bên trên có viết một dãy số, là số điện thoại cô đã yêu cầu bệnh viện cấp cho mình.

Bây giờ, điều mà Lâm Thanh Thanh do dự chính là bản thân có muốn gọi điện thoại hay không.

Cô hiểu rất rõ người trả tiền thuốc men cho mình rất có thể là An Tu nhưng lại không biết số điện thoại này có phải là của anh hay không. Nếu như không phải là An Tu thì còn dễ nói, nhưng nếu phải... Cô nên nói gì đây?

Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ cảm giác bị trúng đạn, mặc dù không phải cơ thể của mình nhưng cảm giác đau thì rất chân thực. Cô nhớ chẳng qua cô chỉ đẩy người đàn ông kia, những chuyện sau đó như thế nào thì cô cũng không biết, vì thế rất muốn xem xem hiện giờ An Tu ra sao…

Suy đi nghĩ lại, cô vẫn không yên tâm về An Tu nên quyết định gọi điện thoại cho anh. Chỉ là có điều cô không dám dùng số điện thoại của mình nên xuống lầu tìm một bốt điện thoại công cộng ở gần đó.

Bấm số điện thoại, nghe thấy trong tiếng tút tút trong loa truyền ra, giờ phút này tim cô đập rất nhanh, nhanh đến mức cô không thể nào hô hấp được bình thường.

Không biết trải qua bao lâu, ở phía bên kia truyền đến một giọng nói: "A lô?"

Lâm Thanh Thanh hít một hơi thật sâu rồi sau đó dường như nhớ lại gì đó lại vội vàng che miệng lại, mắt cô không thể khống chế được mà rơi xuống một giọt nước mắt.

Giọng nói này cô rất quen thuộc, chính là An Tu.

Tốt quá rồi, anh không sao hết!

Đầu dây bên kia lại vang lên âm thanh, nghe qua có vẻ như đang khó hiểu: "Xin hỏi..."

"Bụp!"

Lâm Thanh Thanh ngắt điện thoại, sau đó chạy một mạch về phòng thuê.

Anh không sao thì tốt, anh không sao thì tốt... Những thứ khác, cô không thể cưỡng cầu nhiều hơn…

Một tuần tiếp theo cuộc sống của Lâm Thanh Thanh rất yên bình, mọi thứ vẫn giống như trước khi bị tai nạn vậy. Cô vẫn ở lì trong nhà như mọi khi, thỉnh thoảng vẽ ít đồ kiếm chút tiền công, thời gian còn lại đều là mua đồ trên taobao và đi ngủ.

Ngoại trừ trong lòng vẫn còn đọng lại đau thương thì cuộc sống bây giờ cũng khá ổn.

Một tuần sau, Lâm Thanh Thanh đau khổ phát hiện rằng rất nhiều vật phẩm cần thiết trong sinh hoạt đã không còn, cô bắt buộc phải ra khỏi cửa đến siêu thị một chuyến mới được.

Kết quả là dây dưa hồi lâu, cuối cùng cô cũng ra khỏi cửa vào lúc chạng vạng tối.

Vừa ra khỏi cửa thì cô đã thở dài một cái.

Tại sao mặt trời vẫn còn lớn như vậy chứ? Ngộ nhỡ cô bị phơi đến mức tan thành mây khói thì làm sao?

Chậm rãi, ung dung đi đến siêu thị, chậm rãi chọn đồ rồi sau đó từ từ tính tiền. Đợi đến khi cô ra khỏi siêu thị thì trời đã tối, hơn nữa không biết có phải do vận số không tốt hay không mà cô đợi rất lâu cũng không thể bắt được xe, chỉ có thể tự mình xách hai túi đồ lớn đi bộ về nhà.

Trên đường, Lâm Thanh Thanh không khỏi lại thở dài một hơi.

Thế nên mới nói rằng cô không nên ra khỏi cửa.

Từ siêu thị đến phòng thuê phải đi qua một con hẻm nhỏ tối tăm, cũng không biết có phải là ảo giác hay không mà Lâm Thanh Thanh luôn cảm thấy có người đang đi theo sau mình, cho nên lúc phải đi vào hẻm nhỏ đó cô đột nhiên cảm thấy sợ.

Dẫu sao cô cũng chỉ là một người không có sức chiến đấu, ngộ nhỡ bị người khác…

Đúng lúc này, thật sự là nói cái gì thì cái đó sẽ đến, trong hẻm nhỏ đột nhiên có vài thanh niên nhuộm tóc đủ các màu sắc kỳ quái, quần áo trên người cũng mặc linh ta linh tinh đi ra từ phía đối diện như mấy con dã thú gặp được một chú cừu non nhỏ.

Lâm Thanh Thanh nuốt nước bọt một cái, âm thầm cầu nguyện rằng đối phương chỉ đi ngang qua mà thôi, nhưng…

"Này, em gái nhỏ, tối như vậy còn đi dạo lung tung ở chỗ này sao?"

"Ha ha ha, đúng lúc bọn anh không có tiền, em gái có muốn tặng bọn anh một ít không nào?"

"Tao thấy em gái này hẳn là muốn chơi cùng với tụi mình rồi, ha ha ha..."



Em gái? Nhìn cô trẻ tuổi vậy sao? Hay, hay lắm, bọn họ cũng có mắt nhìn đấy… Không đúng, bọn họ đang muốn cướp bóc mà, nên quan trọng là… Cô nên làm thế nào đây? Mẹ ơi, sao mỗi lần cô ra khỏi cửa thì vận xui luôn kéo đến vậy?

Nhìn thấy những thanh niên đang đi đến càng lúc càng gần, Lâm Thanh Thanh càng hấp tấp và sợ hãi, trong lòng không nghĩ ra cách gì cả, chỉ đang suy nghĩ có nên lấy ví ra để được rời khỏi đây bình an hay không thì đột nhiên có một âm thanh cắt ngang.

"Mấy người đang làm gì vậy?"

Đám thanh niên không phục muốn cãi lại, nhưng nhìn thấy đối phương dẫn theo một đội vệ sĩ cao lớn phía sau thì hoảng sợ và nhanh chóng chạy đi.

Cả người Lâm Thanh Thanh cứng đờ, chỉ nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau ngày một gần, sau đó đột nhiên dừng lại: "Cô làm rơi đồ."

Cúi đầu nhìn một cái, túi đồ trong tay đã rơi trên mặt đất từ lâu, đồ bên trong cũng rơi vung vãi đầy trên đất. Lâm Thanh Thanh vội ngồi xổm xuống đất nhặt đồ, toàn bộ quá trình không hề dám nhìn vào đối phương.

Đột nhiên người đàn ông cũng ngồi xuống trước mặt nhặt đồ giúp cô.

Lâm Thanh Thanh hoảng loảng, cuống cuồng nhặt nhạnh cất đồ, sau đó nói với một âm thanh khe khẽ: “Cảm, cảm ơn…”

Nói cảm ơn xong, cô xoay người định rời đi nhưng không ngờ người đàn ông phía sau lại lên tiếng: "Tôi bận rộn giúp cô như vậy, cô cảm thấy chỉ nói một câu cảm ơn là đủ rồi?"

Vậy anh còn muốn thế nào!

Dĩ nhiên, do quá hèn nhát nên Lâm Thanh Thanh không dám nói như vậy với người đàn ông, cô cúi đầu thận trọng nói: "Không thì tôi mời anh uống ly nước?"

Vừa nói xong, cô đã lập tức hận không thể cắn lưỡi mình. Gần đây cũng chẳng có hàng quán nào, muốn uống nước thì chẳng phải là phải trở về cái ổ chó của cô sao? Cái này không phải... không phải là dẫn sói vào nhà sao?

Trong lòng Lâm Thanh Thanh cầu nguyện người đàn ông sẽ từ chối nhưng mà thực tế lại…

"Được." Anh không hề nghĩ ngợi đã đồng ý.

Kết quả là Lâm Thanh Thanh không thể không dẫn người đàn ông và đám vệ sĩ của anh về nhà, điểm cộng duy nhất của việc này chính là những món đồ cô xách trên tay đều được những người đàn ông kia chia nhau xách phụ.

Vì không có tiền nên loại phòng mà Lâm Thanh Thanh thuê chỉ là phòng đơn, một căn phòng vừa làm phòng ngủ vừa làm phòng khách. Hơn nữa vì cô rất lười nên khi người đàn ông bước vào cửa thì cảm giác của anh chỉ có một chữ, loạn.

Nhìn qυầи ɭóŧ nằm trong khe hở của ghế sô pha, người đàn ông im lặng một lúc nhưng vẫn bình tĩnh ngồi xuống.

So với sự bình tĩnh của người đàn ông thì Lâm Thanh Thanh lại tỏ ra rất câu nệ, luống cuống lấy cho anh một ly nước rồi đứng cứng nhắc ở bên cạnh, hoàn toàn không biết nên làm gì tiếp theo.

Người đàn ông nhìn lên: "Ngồi."

Lâm Thanh Thanh nghe lời ngồi xuống.

Người đàn ông lại bất mãn nhíu mày: "Qua đây ngồi."

Lâm Thanh Thanh lưỡng lự, hoàn toàn không dám cử động.

Cô không di chuyển không có nghĩa là người đàn ông cũng bất động, kết quả là anh thẳng thừng kéo cổ tay cô để cô ngồi xuống bên cạnh rồi mới nâng cằm của cô lên mà nhìn chăm chú.

Lúc này Lâm Thanh Thanh cũng mới nhìn rõ mặt người đàn ông, so với lần gặp gần đây nhất thì anh gầy hơn rất nhiều, tiều tụy hơn rất nhiều và dường như cũng sống không quá tốt như tưởng tượng của cô.

"Đẹp không?" Giọng của anh đột nhiên vang lên, Lâm Thanh Thanh lắc đầu theo phản xạ khiến cho sắc mặt anh trở nên khó coi, anh nghiến răng nói từng chữ một: “Tôi xấu à?”