Chương 8: Chiến tranh lạnh, kẻ thù tìm tới, mãi mãi chia lìa?
"An Tu, Diệc Hàm bị mày bắt giam đúng không?" Một người đàn ông cực kỳ tức giận chỉ vào An Tu, đôi mắt sắc bén tưởng chừng như có thể xuyên qua cơ thể người khác. Thế nhưng anh lại không có chút động tĩnh nào khi đối diện với sự sắc bén này.
An Tu từ từ đứng dậy, dùng giọng điệu ung dung, chậm rãi nói: "Chúng tôi chia tay trong hòa bình, vì cớ gì tôi phải giam giữ cô ta?"
Người đàn ông kia cười gằn hai tiếng, nói: "Vì cớ gì? An Tu, mày là loại người như thế nào chẳng lẽ tao còn không biết sao? Mày chính là một tên biếи ŧɦái… A…a…a!"
Người đàn ông bay ra ngoài một cách kì lạ, khi đang nằm rêи ɾỉ trên đất thì lại nhận ra An Tu đang đi đến trước mặt mình, sau đó chầm chậm nhấc chân lên, đặt mũi chân lên trên cổ tay của hắn ta...
"A a a a..."
An Tu thu chân về với vẻ mặt mặt bình thản, hoàn toàn không nhìn ra được anh vừa làm ra hành động bạo lực như thế. Giọng nói của anh chậm rãi nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm vô hình: "Anh hai, cơm có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy."
Khuôn mặt người đàn ông nằm trên đất đang cực kỳ tức giận nhưng chẳng dám trả lời lại dù chỉ một câu, chỉ có thể hèn yếu mà hừ hai tiếng.
An Tu gật đầu một cái: "Anh hai nghỉ ngơi một chút cho khỏe đi, tôi về trước."
Cho đến khi không còn thấy được bóng lưng của An Tu nữa thì người đàn ông trên đất mới cắn răng nghiến lợi phun ra một câu: "An Tu, tao sẽ không tha cho mày… Chắc chắn sẽ không..."
An Tu nhìn bàn tay mình một chút, cho dù mới vừa trút giận một chút nhưng lúc này trong lòng anh đang có rất nhiều phiền não. Nếu không phải vì thế thì anh cũng sẽ không chỉ vì một câu nói của kẻ đó mà tức giận.
Mà chuyện làm anh phiền não bắt nguồn từ người phụ nữ trong nhà kia.
Anh thừa nhận rằng ban đầu mình đối đãi với cô như thế chẳng qua là vì du͙© vọиɠ. Cho dù là nghĩ ra nhiều cách như thế, dùng lời hứa của quân tử suy cho cùng cũng chỉ vì muốn cô nảy sinh cảm tình với anh để đảm bảo mức độ an toàn lớn nhất cho bản thân.
Chẳng qua là buổi tối kia, lúc cô hỏi về tình cảm của anh thì dường như giữa bọn họ đã có thứ gì đó thay đổi…
Sự thay đổi mà An Tu không thể ngăn cản và chính vì không thể ngăn cản nên anh lại bài xích nó theo bản năng. Sau đó lại lựa chọn xa lánh Lâm Thanh Thanh, lựa chọn rời đi. Nhưng đến khi bắt đầu trốn tránh thì anh lại bực bội vì không thể tùy ý chạm vào Lâm Thanh Thanh…
Khuôn mặt của An Tu trở nên bình tĩnh, anh rất ghét cảm giác mơ hồ này.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đã hai ba ngày rồi anh không về nhà, không biết…
Khi An Tu về đến nhà thì cũng đã chạng vạng tối, vừa bước chân vào cửa đã cảm thấy nhà có phần khác lạ.
Hình như, quá yên tĩnh rồi.
Trước khi trả lời câu hỏi đó của Lâm Thanh Thanh thì hầu như ngày nào bọn họ cũng dính lấy nhau. Cũng chẳng biết trong đầu cô nghĩ gì mà lần nào cũng khiến anh trở nên dở khóc dở cười, cũng vì như thế nên cảm giác cô độc trong lòng anh mới tan biến đi.
Có thể cũng vì vậy mà dường như anh nghiện được ở bên cạnh cô.
Đắm chìm trong hồi ức một lúc lâu, An Tu mới lấy lại được tinh thần và phát hiện ra mình đang đứng trước cửa phòng của Lâm Thanh Thanh.
Cười khổ, cuối cùng anh cũng vẫn đưa tay lên gõ cửa một cái.
Ở bên trong đã rất nhanh truyền ra giọng của Lâm Thanh Thanh: "Là dì Vương sao?"
An Tu dừng một lúc, trả lời: "Là tôi..."
Bên trong cửa bỗng nhiên trở nên yên lặng, không hề có một chút âm thanh nào.
An Tu hít một hơi sâu và nói: "Hai ngày trước tôi có việc phải đi ra ngoài, không kịp báo với cô... nên… tối nay tôi xuống bếp, cô muốn ăn gì?”
Đây có lẽ là lời nói dối vụng về nhất trong cả đời của An Tu, quả thực là đầy sơ hở. Cho dù là người không thích dùng đầu óc như Lâm Thanh Thanh nghe xong cũng sẽ nhận ra anh đang nói dối nên mới nói thêm một câu cuối cùng. Anh biết Lâm Thanh Thanh rất thích ăn nên muốn nói như vậy để thể hiện rằng mình muốn làm lành.
Lâm Thanh Thanh ở trong phòng đang rất tức giận. Người đàn ông này xem cô là gì chứ? Thú cưng sao? Nhớ thì cho ăn uống trêu đùa, không nhớ thì tùy ý bỏ rơi? Cô vốn là người chứ không phải thú nuôi nên nhất định sẽ không bị lừa như thế đâu.
Lâm Thanh Thanh suy nghĩ một lúc, vẫn không đành lòng nói lời tuyệt tình: "Không cần anh xuống bếp, bây giờ tôi muốn ngủ, không cần chờ tôi ăn cơm tối."
Nói xong cô nhanh chóng chạy lên giường, vùi mình vào trong chăn.
An Tu cứng đờ đứng trước cửa, cuối cùng sau một lúc lâu cũng rời đi.
Vì cánh cửa này không mở, An Tu thì cho rằng Lâm Thanh Thanh vẫn đang tức giận nên muốn đợi đến khi cô tỉnh táo lại. Nhưng mà Lâm Thanh Thanh lại tức giận vì An Tu không có thành ý, cuối cùng kết quả là hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Cho dù cùng sống chung dưới một mái nhà, ngồi chung một chiếc bàn, khoảng cách tiếp xúc cũng gần, lời nói của cả hai cũng rất bình thường nhưng bầu không khí lại rất cứng nhắc.
Sau vài ngày, Lâm Thanh Thanh không chịu nổi nữa, cô rất tức giận nhưng không có nghĩa là cô muốn giận như thế cả đời. Lâm Thanh Thanh suy nghĩ, dù sao An Tu cũng đã nói thích cô và cô cũng chẳng phải không có cảm giác gì với anh, hạ mình một chút thì có sao đâu, dù gì thì anh cũng là kim chủ!
Chỉ là Lâm Thanh Thanh vừa mới suy nghĩ ổn thỏa mọi chuyện thì An Tu lại trở nên bận rộn. Lúc thì sáng sớm phải ra ngoài đến nửa đêm mới trở về. Nhưng dù sao thì anh vẫn trở về nhà, không giống như mấy ngày trước cứ đi mãi như biến mất, dù thế nào cũng không thể tìm được anh.
Nhìn thấy An Tu lúc nào cũng mệt mỏi không chịu nổi nhưng vẫn nhất quyết kiên trì, Lâm Thanh Thanh vừa mềm lòng vừa bối rối. Mặc dù còn chưa nói với anh lời nào nhưng thái độ đã mềm mỏng hơn rất nhiều, đủ để quét sạch khói mù trong lòng An Tu mấy ngày nay.
Cho dù hai người có chiến tranh lạnh thì cũng sẽ dần dần đi qua như thế, thật không ngờ đến có một ngày suýt chút nữa thì bọn họ đã mãi mãi chia lìa.
Căn biệt thự mà Lâm Thanh Thanh ở thật sự rất xa xôi, những khu lân cận dường như cũng không có người cho nên lúc bình thường sẽ không có ai đến nơi này, nhưng không ngờ rằng hôm nay lại có một đám người dữ dằn đến cạy cửa.
Trên tay người đàn ông cầm đầu mang theo một khẩu súng, vẻ mặt cực kỳ hung ác.
Một kẻ không có khả năng chiến đấu như Lâm Thanh Thanh đã nhanh chóng đầu hàng mà không hề suy nghĩ, vừa sợ hãi vừa lo lắng cho An Tu.
Dù sao thì đây vẫn là nhà của An Tu, đối phương thô bạo như vậy đương nhiên cô có thể cảm nhận được rằng đám người này không phải là bạn mà là kẻ thù của anh. Hôm nay lại bị vây hãm, tấn công ở một nơi xa xôi thế này, không biết An Tu hiện giờ ra sao.
Trong lòng đang suy nghĩ rối bời thì người đàn ông cầm đầu đó lại đi từng bước về phía cô. Lâm Thanh Thanh cũng bước từng bước lùi về phía sau, đến khi cả người run rẩy lui về nấp trong một góc hẻo lánh.
Người đàn ông dường như không nhận ra cô đang sợ hãi, hắn ta mừng rỡ ôm lấy bả vai cô rồi nói: "Diệc Hàm, anh biết thế nào em cũng bị tên biếи ŧɦái An Tu giam giữ mà! Em sao rồi? Có bị tên biếи ŧɦái kia ngược đãi không?"
Diệc Hàm? Hứa Diệc Hàm?
Lâm Thanh Thanh không hề thấy xa lạ với cái tên này, khi cô vừa đến đây đã từng nghe qua rất nhiều lần nên tất nhiên cũng hiểu rõ cái tên này là của bản thể trước đây, cũng là chủ nhân của cơ thể này.
Sắc mặt cô có phần hoảng hốt, thầm nghĩ ra điều gì đó.
Thấy cô hoảng hốt như vậy, trong lòng người đàn ông kia không khỏi nóng nảy mà xả súng bắn vào đèn treo trên trần nhà. Lâm Thanh Thanh bị dọa sợ đến mức không dám ngẩn người nữa. Nhìn thấy khẩu súng trên tay hắn ta, vẻ mặt càng thêm kinh hoàng.
Người đàn ông này biết chủ nhân của cơ thể này nhưng còn cô thì không biết hết mọi thứ thuộc về cô ta. Để ổn định người đàn ông này, cô chỉ có thể học theo thủ đoạn vạn năng trong tiểu thuyết… mất trí nhớ.
Mặt Lâm Thanh Thanh đầy sợ hãi, lại miễn cưỡng cố lấy dũng khí nhìn hắn ta: "Anh biết tôi hả?"
Người đàn ông kinh ngạc, mắt trở nên u ám: "Em không biết anh?"
Lâm Thanh Thanh lắc đầu hai cái, vén tóc lên cho hắn ta nhìn vết sẹo mờ mờ trên trán: "Lúc trước tôi bị đυ.ng vào đầu, quên hết mọi thứ… An Tu cũng không cho tôi ra ngoài nên tôi không biết gì cả…”
Dù sao An Tu cũng không ở đây, cô chịu thiệt một chút vậy.
Người đàn ông lại giận dữ, rống thật to như con tinh tinh rồi lại đập phá đồ xung quanh.
Lần này Lâm Thanh Thanh đã xác định được rằng người này không chỉ có thù oán với An Tu mà còn bị bệnh thần kinh... Cho nên câu nói An Tu biếи ŧɦái lúc nãy cũng là đang nói chính hắn ta.
Chờ mãi đến khi hắn trút giận xong, hắn ta lại ngang ngược kéo tay của Lâm Thanh Thanh ngồi lên trên chiếc ghế sô pha vẫn được xem là nguyên vẹn. Sau đó còn đưa súng chỉ chỉ về phía Lâm Thanh Thanh và nói: “Em yên tâm đi, anh dùng cái này để trả thù cho em!”
Lâm Thanh Thanh hoảng sợ trợn tròn mắt. Báo thù? Báo thù gì chứ?
Rất nhanh sau đó, cô cũng biết được là báo thù gì, bởi vì khi An Tu vừa bước vào thì người đàn ông này lập tức giơ súng lên nhắm thẳng vào anh.
Trên mặt An Tu không hề có một chút sợ hãi nào, chỉ âm thầm nhìn Lâm Thanh Thanh một cái rồi thầm thở phào nhẹ nhõm.
Những động tác này của anh có thể lừa được mọi người nhưng duy chỉ có Lâm Thanh Thanh là không lừa được. Vì tất cả sự chú ý của cô đều tập trung lên người anh nên tất nhiên những động tác nhỏ của anh cũng bị cô nhìn thấy hết, trong lòng dâng lên một chút cảm xúc vô cùng phức tạp.
Phụ nữ mà, vốn là sinh vật đa sầu đa cảm như vậy.
An Tu cười nhạt hai tiếng: "Anh đến đây làm gì?"
Người đàn ông cũng cười nhạt: "Mày giam giữ người trái phép!”
An Tu: "...Tôi thật không ngờ anh lại không có đầu óc như vậy, chính anh tự sử dụng súng trái phép còn tự tiện xông vào nhà người dân, còn không biết tự xấu hổ mà nói tôi làm trái pháp luật?”
Người đàn ông cũng biết câu nói khi nãy của mình ngớ ngẩn đến thế nào. Nhưng vì để tâm đến người phụ nữ bên cạnh nên hắn ta đen mặt nhìn An Tu chằm chằm: “An Tu, mày dám giam giữ Diệc Hàm. Hôm nay tao sẽ báo thù cho cô ấy!”
An Tu nhìn lướt qua Lâm Thanh Thanh đứng bên cạnh, rồi lại âm thầm liếc hai bàn tay đang nắm chặt của bọn họ một cái, trên mặt cười nhạo một tiếng: "Sao? Báo thù cho cô ta? Như vậy mà anh cũng nói ra được! Ban đầu không biết là ai cho cô ta đến đây dụ dỗ tôi. Bây giờ chuyện nên làm bọn tôi cũng đã làm, chuyện không nên làm bọn tôi cũng làm rồi. Anh hối hận rồi sao?”
Nét mặt người đàn ông vốn đã rất khó coi, An Tu vừa nói ra những lời này thì càng thêm khó coi hơn. Hắn biết mình nói không lại An Tu cho nên kết quả đã giơ súng lên định bắn chết An Tu, trên mặt hắn còn lộ lên một nụ cười dữ tợn: "An Tu, hôm nay chính là ngày giỗ của mày! Mày yên tâm, mày chết rồi tao sẽ cho người ném mày lên núi làm mồi cho thú dữ!"
Nhìn thấy người đàn ông sắp bóp cò, thời khắc nguy cấp như thế Lâm Thanh Thanh không thể nghĩ nhiều hơn nữa nên đã đẩy người đàn ông kia ra, định để hắn ta bắn trượt đi nơi khác, nhưng không ngờ đến khi người đàn ông ngã xuống, mặt hắn ta hướng lên trên và súng trên tay cũng vô tình hướng về phía Lâm Thanh Thanh, thế là…
"Đoàng!"