Chiếc Thuyền Giấy Lênh Đênh Giữa Biển

Chương 13: Nét chữ cứng cáp.

Trong phòng ký túc xá có năm người, còn hai người vẫn chưa đến.

“Lớp 11A4, Lý Nghi Uyển.” Lý Nghi Uyển gật đầu và trả lời.

“Ồ, cậu ở lớp 11A4 sao.” Một cô gái bước vào từ cửa, giọng điệu có chút ghen tị.

Lý Nghi Uyển thản nhiên nói: “Ừ, sao thế.”

“Không có gì, không có gì. Mình tên là Giang Giai Kỳ, học lớp 11A2. Mỉnh có thể thêm thông tin liên lạc của cậu được không?” Cô gái nói.

“Được.” Lý Nghi Uyển nói với giọng bình thản. Mặc dù không biết Giang Giai Kỳ muốn làm gì, nhưng cô vẫn cầm chiếc điện thoại di động vứt ở trên giường lên.

“Mình tên…”

Lý Nghi Uyển lần lượt nghe bọn họ tự giới thiệu và thêm thông tin liên lạc của bọn họ, cũng không nán lại ký túc xá quá lâu.

...

Sắc màu hoàng hôn mờ ảo, ánh dương rực rỡ vẫn còn vương vấn ở trên bầu trời. Lý Nghi Uyển bước dạo trên sân vận động, hai tay đút vào trong túi quần, nhắm mắt vô định, cảm nhận làn gió ấm áp của mùa hè.

Lúc đi ra cô có hơi vội vàng cho nên mặc đồ hơi mỏng, đang bước đi thì cảm nhận được hơi lạnh. Cô đan hai cánh tay vào nhau, cầm điện thoại di động ra xem thời gian, chuẩn bị trở về ký túc xá.

Khi cô chuẩn bị rời đi, một quả bóng rổ từ từ lăn tới chân Lý Nghi Uyển, ngăn cản chuyển động của cô.

“Này! Người đẹp, đá bóng qua đây!” Lý Nghi Uyển ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nơi phát ra giọng nói. Đó là Lương Ngọc.

Đồng thời, cô cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

“Trần Gia Yến, tôi sắp cua được rồi nhé.” Lương Ngọc ở bên đó nhìn Lý Nghi Uyển, mỉm cười vẫy vẫy tay, nói với người bên cạnh.

Trần Gia Yến không nói gì, phần áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, anh ngồi dưới đất lấy một chai nước từ thùng các tông bên cạnh.

“Lương Ngọc, cậu thật thấp hèn. Không ngờ lại dùng chiêu này, quê mùa quá. Ha ha ha ha.” Người con trai nhễ nhại mồ hôi quở trách Lương Ngọc.

Lương Ngọc: “Vậy sao, chiêu này tôi học trong phim truyền hình đấy. Học thì phải đi đối với hành chứ. Mặc dù có thể cô ấy sẽ không dính chiêu.”