Ngày rằm tháng giêng, tết Nguyên Tiêu. Sáng sớm Lâm Thanh Nha lập tức trở về nhà bà ngoại.
Hai ông bà cụ đã lớn tuổi, không tiện xuống bếp, thấy dì Triệu giúp việc một mình bận rộn trong ngoài, Lâm Thanh Nha cởϊ áσ khoác vào bếp giúp.
Thấy Lâm Thanh Nha vén tay áo để lộ cổ tay trắng nõn, dì Triệu sửng sốt, cười từ chối: “Này không thích hợp lắm.”
Lâm Thanh Nha ngớ ra: “Sao không thích hợp ạ?”
“Tay cô Lâm là để mở quạt, niêm hoa chỉ*, quẳng tay áo, sao có thể chạm vào mấy thứ này?”
*Niêm hoa chỉ: Tư thế thủ ấn để đầu ngón tay cái chạm vào đầu ngón áp út ở bàn tay phải tạo thành một vòng tròn, các ngón còn lại hướng lên trên.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Nha nở nụ cười nhạt, cúi đầu trước bồn rửa tay, nhẹ nhàng xoa rửa các đầu ngón tay: “Sư phụ nói, trên sân khấu phải biểu diễn, dưới sân khấu phải làm người, không được nhầm lẫn giữa hai điều này.”
Dì Triệu suy nghĩ một chốc, gật đầu nói: “Ông cụ Du không hổ là danh sư của giới Côn khúc, ông ấy đúng là vô cùng thông hiểu đạo nghĩa.”
“Vâng.”
Lâm Thanh Nha bị khơi gợi nhớ về chút chuyện cũ, đôi mắt thoáng buồn nhưng nhanh chóng bị cái chớp mắt của cô đánh tan.
Nửa tiếng sau, bốn người Lâm Thanh Nha cùng ông bà ngoại và dì Triệu ngồi xuống trên bàn ăn trong phòng ăn.
Ông ngoại Lâm Tễ Thanh đặt tờ báo xuống, trong lúc tháo kính ông nhớ ra điều gì đó: “Thanh Nha.”
“Vâng?”
“Lúc nãy, trong khi con ở trong bếp, hình như di động con run đấy, có muốn xem thử chút không, không biết có chuyện gì quan trọng không.”
“Vâng.”
Lâm Thanh Nha lấy chiếc điện thoại màu xanh nhạt in hình trang phục khuê môn đán*, di động chỉ có một tin nhắn, đến từ một dãy số lạ.
*Trang phục của diễn viên đóng vai tiểu thư khuê các.
【Ăn chưa?】
Chỉ có ba chữ và một dấu câu, Lâm Thanh Nha suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được gì nên cầm di động trở lại bàn ăn.
Lâm Tễ Thanh hỏi: “Việc ở đoàn kịch?”
“Không ạ,” Lâm Thanh Nha lắc đầu, “Hình như là nhắn tin nhầm số.”
Dì Triệu đặt đĩa thức ăn cuối cùng xuống, nghe vậy cười ha ha nói: “Bây giờ số điện thoại được đổi thường xuyên lắm, nhầm số là chuyện bình thường, cứ kệ bọn họ.”
Lâm Thanh Nha rũ mắt xuống: “Cháu có trả lời lại, không tốn nhiều thời gian lắm.”
“Hả, có gì mà trả lời?”
“Tránh đối phương có việc gấp.”
Dì Triệu sửng sốt vài giây, cười nói: “Tính tình cô Lâm hiền lành thế này, may mà chọn được người chồng như cậu Nhiễm, không thì bị người ta bắt nạt chết rồi.”
“Ting ting.”
Lâm Thanh Nha chưa kịp nói chuyện, di dộng trong tay cô lại run lên hai cái.
Vẫn là tin nhắn.
Lâm Thanh Nha trượt mở khóa màn hình, là tin nhắn từ dãy số trước đó:
【Tôi muốn ăn bánh trôi, loại cô nắn thành hình tròn.】
【Sau khi ấy, chẳng có ai làm cho tôi.】
“…”
Bỗng nhiên đầu ngón tay của Lâm Thanh Nha cứng đờ.
Lúc Lâm Thanh Nha hơn mười tuổi, Lâm Phương Cảnh thường xuyên tham gia diễn ở nhiều nơi khác nhau, xa nhất là ở nước ngoài.
Khi đó cha với mẹ như hình với bóng, mà cô thì vẫn còn phải đi học, theo thầy học nghệ, thường xuyên ở nhà một mình.
Mười lăm tháng giêng năm cô mười sáu, một buổi biểu diễn của Lâm Phương Cảnh và Tống Ôn Khiêm bị hoãn, không về nước được, Lâm Thanh Nha cũng không trở lại Bắc Thành.
Người chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cô ở trấn là một người phụ nữ bản địa, Lâm Thanh Nha không muốn ngày lễ mà bắt bà ấy bỏ già trẻ trong nhà để ở lại chăm sóc mình, sau bữa tối cô nhẹ nhàng thuyết phục bà về nhà.
Đêm khuya vắng lặng, nhà cửa trống không.
Lần đầu tiên Lâm Thanh Nha ở nhà một mình, khó tránh khỏi có chút sợ. Vì thế thiếu nữ mười sáu tuổi tắt đèn sớm nhưng lại không ngủ được, ôm bắp chân trắng nõn thẳng tắp dựa vào lò sưởi góc tường.
Thời tiết mùa đông ở cổ trấn rét lạnh, chưa ra tháng giêng càng lạnh hơn. Trong phòng có lò sưởi, hong cho cửa sổ phủ một lớp sương mù.
Lâm Thanh Nha giơ tay lên, đầu ngón tay trắng nõn vẽ lên lớp kính cửa sổ lạnh lẽo.
Cho đến khi then cửa trong sân phát ra tiếng động.
Lâm Thanh Nha dừng lại.
Cô không biết liệu đó có phải là ảo giác của mình hay không, sau một lúc chần chừ cô vẫn bước xuống giường.
Chìa khóa cửa sân chỉ có cô và dì Lý chăm sóc cô có, vừa rồi cô có kiểm tra xem cửa đã khóa chưa, nếu cửa mở thật, hẳn là dì Lý đã quay lại.
Biết là vậy nhưng trong lòng Lâm Thanh Nha vẫn có chút bất an khó hiểu.
Sau khi bước xuống đất cô không bật đèn, lặng lẽ đi chân trần ra ngoài, chỉ có một lối dẫn ra cửa ngoài sân.
Nhưng khi đẩy cửa đi ra ngoài phòng, Lâm Thanh Nha ngớ ra.
Cửa sổ mở toang, gió lạnh thổi vào phòng.
Cửa sổ bị ai đó mở ra.
Lâm Thanh Nha bị gió thổi cho rùng mình, có tiếng xé gió phát ra từ bóng người phía sau.
Cô xoay người theo phản xạ.
“Ơ ――”
Cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị người tới che miệng dồn đến chân tường cạnh cửa.
Trong bóng tối.
Góc áo của thiếu niên vẫn còn vương gió lạnh và tuyết, cậu mỉm cười cúi người kề sát: “Tiểu Bồ Tát đừng hét lên, sợ làm cách vách…”
Tách.
Một giọt nước lạnh băng rơi xuống mu bàn tay hắn.
Nụ cười của thiếu niên đông cứng.
Qua vài giây im lặng, cuối cùng cậu cũng hoàn hồn, giơ tay lên bật đèn ở phía sau cô gái.
Đột nhiên sáng rực lên.
Dưới ánh đèn chói mắt, cô gái có mái tóc dài buông xõa bị cậu che miệng dồn vào chân tường, gió lùa qua cửa sổ thổi bay một góc váy ngủ của cô, mái tóc đen nhánh quấn lấy làn váy bay trong gió, chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh lộ ra bên ngoài.
Lần đầu tiên đôi mắt hạnh hút hồn như biết nói trên khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của cô mở to, tròn như chữ o, đuôi mắt trắng sứ ửng hồng.
Giữa hàng mi dài được tô điểm bằng những giọt nước mắt trong suốt.
Thiếu niên cứng đờ, con ngươi tối đi, một lúc lâu sau cậu mới hoàn hồn, khẽ hỏi bằng chất giọng khàn khàn: “Tôi… Dọa em sợ à?”
Lâm Thanh Nha chậm rãi bình tĩnh lại, đôi vai gầy căng chặt thả lỏng. Hàng mi dài và dày của cô chớp một cái, lại một giọt nước nước rơi xuống mu bàn tay thiếu niên.
Dục Diệc như bị bỏng, đột nhiên buông tay ra, lùi về sau một bước.
“Xin, xin lỗi.”
Thiếu niên không sợ trời không sợ đất, hung dữ nhất trấn nhỏ thế mà cũng có lúc tay chân luống cuống xin lỗi, nếu bị đám đàn em của cậu nhìn thấy hẳn sẽ cười đến đau bụng mất.
Dục Diệc không nhịn được, lần nữa nhìn cô.
Tất nhiên là cô hoảng sợ không nhẹ, sau khi được buông ra, cô hé mở đôi môi xinh đẹp điều chỉnh nhịp thở, đôi mắt màu trà như được ngâm trong nước, đẹp đẽ và ướŧ áŧ.
“Không sao,” một lúc lâu sau cô bình tĩnh lại, ngước mắt lên nhìn thiếu niên, cô khẽ nói, “Lần sau anh đừng trèo cửa sổ vào, tôi sẽ mở cửa cho anh.”
Thiếu niên né tránh ánh mắt của cô.
Lâm Thanh Nha đi qua đóng cửa sổ, đưa lưng về phía cậu, dịu dàng hỏi: “Anh đã ăn tối chưa?”
“Chưa.”
“Vậy anh muốn ăn món gì?”
“…”
Nhìn mái tóc dài đen nhánh nhẹ nhàng đong đưa, chiếc váy ngủ màu trắng phác họa vòng eo và đôi chân thon dài trắng nõn của cô.
Thiếu niên nắm chặt nắm tay, rũ mắt: “Bánh trôi.”
“?”
Cô gái ngỡ ngàng xoay người lại.
“Vỏ phải trắng,” yết hầu của cậu thiếu niên khẽ trượt, “Ít nhân.”
Lâm Thanh Nha nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được.”
“…”
Khi cô gái đi đến chỗ tủ lạnh, cuối cùng cậu thiếu niên đứng đực ra tại chỗ cũng nhúc nhích.
Cậu giơ tay lên.
Trên mu bàn tay vừa rồi bịt miệng cô có hai giọt nước.
Cô khóc.
Ánh mắt của cậu thiếu niên run lên, hàng mi vừa dày vừa dài vừa cong rũ xuống, che khuất đôi đồng tử đen láy.
Ma xui quỷ khiến, cậu chậm rãi cúi đầu.
Liếʍ hai giọt nước kia.
…………
Trụ sở chính tập đoàn Thành Thang.
Trong phòng họp của một nhóm dự án.
“Ôi cuối cùng cũng kết thúc, mười bốn tháng giêng tăng ca đến mười lăm, này cũng quá ngược rồi?”
“Thôi đi, tiền tăng ca gấp ba bình thường, sếp Đường còn ở lại chịu đựng chung với chúng ta kìa.”
“Tôi muốn ăn bánh trôi quá.”
“Bánh trôi ở Cảnh Đức Bắc Thành là ngon nhất, tôi chưa từng ăn ngon như thế trong đời!”
“Chắc không đâu, Cảnh Đức tính là gì? Hai năm trước tôi từng ăn của một tiệm ở thành phố Z, chỗ đó mới ngon.”
“…”
Trong phòng họp ồn ào cả lên.
Có lẽ do thức đêm đến đầu óc mụ mị, không biết ai miệng nhanh hơn não, hỏi một câu: “Đừng cãi nữa, hỏi sếp Đường là biết, có món ngon nào mà sếp Đường chưa ăn qua, để sếp Đường đánh giá.”
Lời vừa nói ra.
Cả phòng im bặt.
Người nọ ngồi ở đầu bàn lười biếng chống trán, mái tóc đen xoăn nhẹ rũ xuống, hắn đang gõ gì đó trên di động, nghe thấy thế nên ngước mắt lên.
Giọng người nọ khàn khàn mệt mỏi: “Bánh trôi?”
Có người hoàn hồn, cười hoà giải: “Có lẽ do món gì sếp Đường cũng từng nếm qua nên chắc không nghĩ đến bánh trôi gì đâu ha ha ――”
“Có.”
Giọng điệu lười biếng của Đường Diệc cắt ngang lời người kia. Nói xong hắn lại cụp mắt xuống, ngón tay thon dài di chuyển lên xuống nhẹ nhàng trên màn hình di động. Với khuôn mặt đẹp trai ấy, lời uể oải bắt bí cũng giống như đang tán tỉnh.
Mọi người trong nhóm dự án trong phòng họp vô cùng ngạc nhiên.
Sau khi trao đổi ánh mắt, cuối cùng có người không nhịn được hỏi: “Thế hương vị khiến sếp Đường nhớ mãi là gì thế?”
Đường Diệc chậm rãi suy nghĩ, “Có vị ngọt ở đầu lưỡi, có một chút chát.”
“Ngon không sếp Đường??”
“…Tất nhiên.”
Người ngồi ở vị trí chủ trì cười rộ lên với chất giọng trầm khàn, tin nhắn cuối cùng trên di động được gửi đi, hắn dựa vào lưng ghế, khẽ nhếch môi lên.
“Làm lại lần nữa cho tôi nếm…” Đường Diệc rũ mắt, nhìn chằm chằm mu bàn tay trái mình, “Nếm xong chết cũng được.”