Ngông Cuồng Cùng Em

Chương 21: Ghen tỵ

Studio mà Lâm Thanh Nha tới lần này là của một phú nhị đại*, ban đầu mở studio chỉ để chơi cho vui, sau cũng không quan tâm gì nhiều, giao hết cho quản lý, bình thường không có ở trong studio.

*Phú nhị đại: Thế hệ giàu có đời thứ hai.

Hôm nay vừa nghe nói Đường Diệc tới, anh ta bỏ lại đám bạn xấu, đích thân lái xe vội vàng chạy từ hội sở* về.

*Là nơi cung cấp các hoạt động giải trí.

Vào đến sảnh, quản lý ngập ngừng chào anh ta: “Ông chủ.”

“Thật sự là Đường Diệc?”

“Vâng, đã xác minh mấy lần. Chiếc xe có nhãn hiệu của nhà họ Đường đang đỗ ở bãi đỗ xe của chúng ta.”

“Lạ thật, sản nghiệp của nhà họ Đường chẳng thiếu thứ gì, không cần phải chạy đến cái studio vừa nhỏ vừa nát này chụp ảnh chứ nhỉ?”

“…”

Quản lý nghẹn họng, không dám nói suy cho cùng cái studio rách nát này cũng là của ông chủ đây.

Ông chủ studio họ Phong, tên là Phong Như Viên, tuổi trên dưới 30, cũng là một tay ăn chơi nổi tiếng trong giới phú nhị đại.

Phong Như Viên từng gặp mặt Đường Diệc, thế nhưng quan hệ cá nhân không thân thiết —— thế gia* ở trong Bắc Thành cũng chia thành ba, bảy loại. Nhà giàu mới nổi nhiều như lông trâu, thế nhưng nhà họ Đường lại là danh môn vọng tộc, gốc rễ bén sâu, số đời truyền từ đời này sang đời khác hẳn được cả một bàn tay.

*Thế gia: Nhà thuộc dòng dõi danh giá, quyền thế.

Cho nên gần như không có người trẻ tuổi nào có thể nói chuyện ngang hàng với Đường Diệc.

Huống chi người nọ cũng không phải hạng người hiền lành gì.

Có quỷ mới biết hôm nay có sợi dây thần kinh nào bị nối sai, vậy mà lại nghĩ ra việc chạy đến cái studio nhỏ này.

Phong Như Viên vừa chửi thầm vừa đi đến thang máy: “Trong điện thoại cậu có nói, hắn còn dẫn theo một cô gái đến đây chụp ảnh chân dung?”

“Đúng vậy, gương mặt mới, chưa từng gặp.”

“Không phải Ngu Dao?”

“Không phải, đều xinh đẹp trẻ trung, nhưng người này,” quản lý ngập ngừng, “Lộng lẫy hơn một chút?”

“Ồ, có tin đồn thái tử họ Đường này không dính vào nam nữ, đúng là được mở mang tầm mắt, lúc đánh mạt chược hồi đầu năm, tôi có nghe thấy tin đồn về mấy cái quan hệ nam nữ không rõ ràng của hắn.”

Quản lý không dám tiếp lời câu này.

Hai người đi vào thang máy, Phong Như Viên nghiêm túc giơ tay lên định ấn nút lên tầng, thuận miệng hỏi: “Hắn ở phòng cho khách quý trên tầng à?”

“Không, không có ở đó.”

“Sao?” Phong Như Viên quay đầu lại.

Biểu cảm của quản lý hết sức kỳ lạ: “Bọn tôi muốn dẫn anh Đường đến phòng cho khách quý nhưng anh ta không chịu.”

“Thế hắn ở đâu?”

“Studio.”

“…?”

Dưới tầng hầm của studio có một phim trường khổng lồ, bên trong chia thành từng khu nhưng không được ngăn thành các khu riêng biệt, nhân viên công tác và nhân viên bảo quản thiết bị ở lộn xộn cùng một chỗ, đông người quá khó tránh khỏi hỗn loạn.

Đến cả Phong Như Viên còn chưa xuống được mấy lần.

Hôm nay là chủ nhật, lẽ ra đông người phải loạn cả lên, nhưng khi xuống đến nơi hai người mới phát hiện, phim trường còn yên tĩnh và rảnh rỗi hơn bình thường.

Về “Công thần” thì khỏi phải nói, chính là vị đang ngồi trên sofa kiểu Âu ở bên sân.

Lúc Phong Như Viên đi qua, người nọ đang lười biếng dựa lưng vào ghế, rũ mắt xuống. Dưới mái tóc xoăn để lộ phần thái dương trắng sáng lạnh lẽo, khuôn mặt anh tuấn ảm đạm, con ngươi đen nhánh lạnh như băng, dường như nơi sâu thẳm trong mắt đang kìm nén cảm xúc hỗn loạn nào đó.

Tay áo ở cánh tay trái gác trên tay vịn được xắn lên, lộ ra đường cong xương cổ tay sắc bén, kéo dài đến lòng bàn tay đang buông thõng, giữa ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá.

Rõ ràng mỗi lần điếu thuốc lá di chuyển qua các kẽ tay đều muốn sắp rơi, nhưng vẫn luôn bị móc ngược trở lại.

Phong Như Viên quan sát một lúc, bỏ lại quản lý, cất bước đi qua: “Buổi trưa tốt lành, sếp Đường.”

Đường Diệc nghe thấy tiếng nói chuyện, một vài giây sau mới hoàn hồn, ngước mắt lên nhìn phía đối diện, đôi môi mỏng của Đường Diệc mấp máy: “Phong Như Viên?”

Phong Như Viên thụ sủng nhược kinh*: “Không ngờ sếp Đường vẫn còn nhớ tôi đấy. Ha ha, là vinh hạnh của tôi.”

*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ.

“…”

Nhớ là một chuyện, đáp lại hay không là chuyện khác. Đường Diệc giống như không nghe thấy lời nịnh hót của gã, cụp mắt xuống chẳng có hứng thú đáp.

Phong Như Viên không bất ngờ lắm.

Công bằng mà nói, năng lực cá nhân của Đường Diệc thuộc hàng đầu trong toàn giới nhị đại, có điều ngoại trừ danh “Đồ điên” thì hắn không có danh tiếng gì cả.

Phần lớn nguyên nhân là do tính tình: Điên thì thôi đi, tính tình lại còn ngông cuồng, giống như chả kiêng kỵ ai, càng chẳng buồn coi ai ra gì.

Có điều, thái tử mà, lạ gì mấy kiểu tính tình quái đản bất thường?

Phong Như Viên không hề tức giận, ngồi xuống chiếc ghế quản lý kéo ra cho.

Gã cười tít mắt nói chuyện với Đường Diệc: “Nghe nói sếp Đường đưa người đến chụp ảnh?”

Trầm mặc vài giây.

Hàng mi dài và mảnh của Đường Diệc chuyển động, dường như hắn nhớ đến điều gì đó, nâng mắt lên: “Studio này là của anh?”

“Đúng vậy. Sếp Đường có gì cần cứ nói, tôi có thể làm chủ.”

“Cái gì cũng được?”

“Tất nhiên.”

“Tốt lắm,” cuối cùng sự khó chịu trong đáy mắt của Đường Diệc cũng lộ ra ngoài, đôi môi mỏng của hắn nhếch lên, đuôi mắt nhướng lên ý chỉ về hướng đó, “Khu kia.”

“Sao?”

Phong Như Viên quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của Đường Diệc thì nhìn thấy một khu chụp ảnh cách đó không xa. Vì để kiểm soát ánh sáng của camera, mỗi khu khách chụp ảnh đều được che kín bằng một tấm vải che nắng.

Ý của Đường Diệc là chỉ khu số ba.

Phong Như Viên chưa kịp quay đầu lại hỏi thì nghe thấy một giọng nói nhẹ hẫng vang lên: “Không cần làm gì khác, tháo nó ra là được.”

“…” Phong Như Viên, “?”

Bên cạnh bàn im lặng vài giây.

Quản lý lúng túng cúi xuống nhắc nhở: “Anh Đường, cô gái đi cùng anh đến đang chụp ở khu số hai. Khu số ba đó là một vị khách khác ——”

“Tôi có thấy.” Giọng nói lười biếng đánh gãy lời quản lý, Đường Diệc dựa lưng vào ghế trở lại, khẽ cười. Hắn ngước đôi mắt đen láy lên nhìn quản lý, “Cậu cảm thấy tôi bị mù à?”

Quản lý nghẹn họng, không dám lên tiếng.

Trong một chốc, tâm tư của Phong Như Viên thay đổi với tốc độ ánh sáng. Trước khi ánh mắt Đường Diệc trở lại, anh ta nở nụ cười vô hại: “Sếp Đường nể mặt ra yêu cầu, thế thì tôi phải làm theo thôi. Anh chờ một lát, tôi lập tức đi sắp xếp.”

“…”

Phong Như Viên đi đến một góc, ra hiệu bằng mắt ý bảo quản lý đi cùng.

Phong Như Viên dừng lại, xoay người hỏi: “Cậu đi kiểm tra xem người ở khu ba là ai?”

“Không cần kiểm tra,” quản lý cau mày, “Bên truyền thông Nhiễm thị, đã hẹn trước thứ sáu này.”

“Nghệ sĩ của công ty bọn họ à?”

“Không phải, là vợ sắp cưới của cậu nhỏ Nhiễm.”

Phong Như Viên nghe thấy vậy lập tức nhíu mày lại: “Vợ sắp cưới của Nhiễm Phong Hàm? Không nghe nói cũng chưa từng gặp, giấu kỹ thật.”

“Hình như không phải người trong giới.”

“Ồ? Không phải trong giới? Tôi còn tưởng rằng là người có thù oán gì với Đường Diệc, thế tại sao hắn muốn gây rối với người ta?”

“Chuyện này…”

Thấy quản lý muốn nói lại thôi, Phong Như Viên bực dọc nói: “Đừng lề mề nữa, biết gì cứ việc nói thẳng.”

“Không có, chỉ là suy đoán thôi, tôi nghĩ có lẽ vị họ Đường này… Nhìn trúng người ta rồi?”

“?”

Phong Như Viên sửng sốt, vài giây sau mới hoàn hồn, bật cười: “Cậu bị lây bệnh điên rồi à? Sau vụ tai nạn tám năm trước, Đường Diệc chính là thái tử độc nhất của nhà họ Đường, hắn muốn phụ nữ gì mà chẳng có —— sao có thể nhìn trúng vợ sắp cưới của Nhiễm Phong Hàm?”

“…”

Quản lý cũng biết mình suy đoán thái quá rồi, nhưng khi nhớ lại cái nhìn thoáng qua ở trường quay trước đó, anh ta đè nén chút manh mối đang nhảy dựng trong lòng này xuống.

“Được rồi, cậu qua đó cố gắng tháo ra đi, cô ta có điều kiện gì cũng đồng ý hết. Dù có xé rách mặt* cũng phải giải quyết xong vấn đề nan giả này, hiểu không?”

*Xé rách mặt: Không nể nang, nể mặt…

“Vâng, ông chủ.”

Chưa đến ba phút sau, quản lý nhanh chóng trở lại. Phong Như Viên nhíu mày hỏi: “Cô ta có ra điều kiện khó nhằn gì không?”

“Không ra điều kiện gì cả.”

“Cái gì?”

“Cô Lâm đó không ra điều kiện gì hết, cũng chẳng hỏi lý do,” quản lý hết sức ngạc nhiên, “Nói là sẽ không làm khó chúng ta, sau đó đồng ý ngay.”

“…”

Một lúc lâu sau Phong Như Viên vẫn không nói nên lời.

Anh ta đã quen các mối quan hệ dựa trên lợi ích ở trong ngoài giới, nhận một thì mất một, dù là lợi ích thực tế hay tình nghĩa mặt mũi, đều phải cân đo đong đếm.

Làm gì có chuyện gặp yêu cầu vô lý như thế mà đồng ý ngay?

“Được rồi, cậu không cần đi theo đâu, tôi qua đó nhìn xem.”

“Vâng.”

Khi Phong Như Viên trở lại bàn của Đường Diệc, ở góc này nhìn được bao quát khu số ba.

Tuy ở cách xa, nhưng đứng trước tấm vải đen, mái tóc dài thướt tha như thác nước sau bóng lưng nọ vẫn hút mắt người khác khiến người ta không dời mắt được.

Người phụ nữ chụp ảnh mặc một bộ sườn xám màu trắng vừa người, phần eo và tà thêu chỉ vàng, cổ áo đứng vừa vặn, từ ngực đến eo xuống mông tôn lên không sót đường cong nào.

Đặc biệt là phần cổ, bắp chân và mắt cá chân lộ ra ngoài sườn xám trắng còn hơn cả tuyết.

Đôi mắt cô đẹp như một bức tranh mưa phùn trên mặt hồ tĩnh lặng, trong trẻo mà không lạnh lùng, đôi con ngươi màu trà gợn sóng, nhìn ai cũng dịu dàng bình đẳng.

Sạch sẽ giống như không nhiễm một hạt bụi nào, quyến rũ chết người.

Phong Như Viên nhìn mà sửng sốt.

Cho đến khi bên tai vang lên một giọng nói.

“Đẹp không?”

Phong Như Viên theo phản xạ quay sang nhìn nơi phát ra âm thanh, đối diện với một đôi mắt xinh đẹp khóe mắt đỏ ửng.

So với tuyết trắng nơi núi cao bên kia, bên này thâm trầm u tối, ngay cả nụ cười cũng khó mà che giấu sự tàn nhẫn.

Ánh mắt ác liệt như muốn ăn thịt người ta.

Lòng Phong Như Viên rơi lộp bộp.

…Quản lý miệng quạ thật.

May mà Đường Diệc không chấp gã, ánh mắt ảm đạm trở lại, giọng lạnh lùng khàn khàn: “Bảo bọn họ che lại.”

Phong Như Viên không thấy mệt mỏi: “Được, nghe sếp Đường.”

“…”

Tên điên không đáp.

Hắn kiềm chế đôi mi run rẩy, tay trái đặt lên trước cổ, hình xăm đỏ như máu bị hắn thô bạo chà miết, nhuộm màu đỏ tươi tương phản với màu da, giống muốn rỉ máu.

Hiển nhiên là đang kiềm chế cảm xúc nào đó.

Phong Như Viên từng nghe về “Truyền thuyết” của tên điên họ Đường này, căng thẳng đề phòng hắn nổi điên.

Nhưng không có.

Cơn giận giống như bất cứ lúc nào cũng có thể khiến hắn lên đứng dậy đập phá bị tên điên từng chút kìm nén lại.



Bộ poster tuyên truyền Côn khúc đã thay đổi mấy bộ hí phục, sườn xám. Chụp cả ngày, đến khi sắc trời bên ngoài đen kịt mới kết thúc.

Lúc này, các khu khác trong phim trường đã kết thúc công việc từ lâu, chỉ có khu ba là còn sáng đèn.

Lâm Thanh Nha đã thay quần áo bình thường, ngoại trừ cô, phim trường phía sau tối đen như mực.

Lâm Thanh Nha dừng lại.

“Giác nhi,” Bạch Tư Tư từ trong thang máy chạy tới, “Cô đoán xem ai tới?”

Lâm Thanh Nha hoàn hồn: “Ai?”

“Anh Nhiễm tới! Đang đợi cô ở sảnh, anh ta nói chắc hôm nay cô mệt lắm, muốn đích thân đến đưa cô về.”

Lâm Thanh Nha: “Không cần phiền anh ấy đâu, chúng ta tự…”

“Thanh Nha, cô khách sáo quá.”

Một giọng nam dịu dàng xen vào cuộc nói chuyện của hai người.

Lâm Thanh Nha ngẩn ra, ngước lên.

Không biết Nhiễm Phong Hàm bước ra khỏi thang máy từ khi nào: “Giữa chúng ta mà còn muốn nói chuyện phiền hay không phiền à?”

Lâm Thanh Nha: “Anh không cần phải đặc biệt tới.”

“Có thể đưa cô về nhà, đó là vinh hạnh của tôi mới đúng, sao tính là đặc biệt?” Nhiễm Phong Hàm cười dịu dàng, “Đã muộn rồi, chúng ta đi thôi?”

Lâm Thanh Nha rũ mắt: “Cảm ơn.”

“Cô khách sáo quá, cô như thế tôi sẽ đau lòng đấy…”

Giọng nói dịu dàng quan tâm của người đàn ông dần xa theo bóng lưng, cho đến khi biến mất trong thang máy.

Phía sau bọn họ là một mảnh tối om tĩnh mịch.

Một lúc lâu sau, ở trong góc phim trường.

Trong bóng tối, có người dựa vào trên bàn, chậm rãi ngáp một cái: “Cậu có khuôn mặt xuất sắc không cần ngủ, còn tôi cần phải dựa khuôn mặt này để làm việc đấy, đúng không?”

Không ai đáp lại.

Đường Hồng Vũ dừng lại hai giây, bỏ tay xuống nghiêm túc nhìn phía đối diện bàn. Trong bóng tối, người nọ cố kiềm chế đến bóng dáng cứng đờ.

Đường Hồng Vũ dừng một chút, cẩn thận hỏi thử: “Giận rồi?”

Yên lặng vài giây, trong bóng tối vang lên tiếng cười khàn khàn: “Tôi giận cái gì?”

“À, giận cô ấy đi cùng Nhiễm Phong Hàm?”

“…Chỉ là một người phụ nữ mà thôi, tôi muốn bao nhiêu mà không có?” Giọng cười cợt đó nghe như rất tức giận, hắn giống như chẳng quan tâm lắm, “Là do cô ấy mù rồi, một hai phải chọn thứ rác rưởi xấu xa như thế.”

Đường Hồng Vũ: “Vậy là cậu không cần cô ấy?”

“Tôi không thích đồ bị rác rưởi chạm vào,” Đường Diệc cười, “Ai muốn yêu ai thì tùy.”

“…”

Đường Hồng Vũ nghe mà mơ hồ.

Tên điên này buồn vui thất thường, không biết có phải yêu hận cũng thay đổi thất thường không.

Người nọ đứng dậy khỏi ghế, lạnh lùng rũ mắt, cài khuy áo khoác của bộ vest.

Một khuy.

Hai…

“Phựt.”

Khuy áo bị giật đứt, rơi xuống đất, lăn vào trong bóng tối.

Đường Hồng Vũ sửng sốt, quay đầu lại.

Không khí tĩnh mịch mấy giây.

“Rầm!!”

Sofa bị đá một đá lật ngang, ngã xuống đất, vang lên tiếng va đập.

Trong bóng tối, đuôi mắt tên điên đỏ bừng, bàn tay bên cạnh người nắm chặt đến nổi đầy gân xanh. Hắn nhìn chằm chằm thang máy trống không.

Một lúc lâu sau hắn mới nhắm mắt lại.

Lòng ngực lạnh lẽo run rẩy.