Si Vọng

Chương 23: Là lỗi của anh, chính là lỗi của anh

Đối với Thẩm Tinh Hòa, mùa hè năm ấy mà Lục Thời nhớ mãi không quên chính là gông xiềng, là trói buộc, là thống khổ, là không mong muốn nhớ lại.

Mùa hè năm ấy tiếng ve kêu râm ran, ánh mặt trời chói chang điểm xuyết cho cả một mùa hè.

Điều duy nhất Thẩm Tinh Hòa còn nhớ chính là ngày cô trở về từ bệnh viện.

Con đường lát đá xanh trơn nhẵn, Thẩm Tinh Hòa bất an, dường như có dự cảm không tốt.

Sau khi cô vội vàng thoát khỏi những chuyện rối loạn trong bệnh viện, không muốn rơi vào một cái l*иg giam lớn hơn nữa.

Thẩm Tinh Hòa đứng bên ngoài nhà họ Lục như thế, cô nghe cậu thiếu niên nói từng câu từng chữ, vênh vang đắc chí chia sẻ ‘tình hình chiến đấu’ của mình.

“Thẩm Tinh Hòa ư, sao tao có thể thích cô ta được chứ?”

“Nếu không phải thua cược, tao cũng sẽ không thèm nhìn cô ta.”

Ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào làm Lục Thời nhức mắt, anh cứ ngồi yên trước mặt Thẩm Tinh Hòa.

Anh nghe thấy Thẩm Tinh Hòa đang nhắc lại từng câu chữ mà anh đã nói với vẻ mặt vô cảm.

Đầu ngón tay Lục Thời cứng nhắc, anh muốn giải thích, muốn vùng vẫy, nhưng cuối cùng lại phát hiện tất cả mọi thứ đều vô ích.

Anh không thể nào nói ra.

“Anh còn muốn tôi nói thêm không?”

Thẩm Tinh Hòa cười tự giễu.

Thẩm Tinh Hòa mười bốn tuổi khờ dại ngu dốt, tự cho mình là đúng, lần đầu tiên cô thích một người đến như vậy.

Cô giống như con thiêu thân lao vào trong lửa, dâng tặng tất cả những gì cô có ra bên ngoài.

Cũng không ngờ rằng, trong mắt người khác, đó chỉ là một trò đùa nực cười và ngu ngốc, một lúc sau lại dùng câu chuyện đó để chia sẻ niềm vui với người khác.

“Anh có biết không?”

Thẩm Tinh Hòa từ từ nhìn xuống bó hoa linh lan trong tay Lục Thời, nở một nụ cười đầy trào phúng.

“Trước kia anh cũng từng nói qua những lời này rồi đấy.”

Cô hơi ngả người về trước, hai mắt nhìn thẳng vào Lục Thời, trên mặt cô gái không có bất kỳ dao động nào.

“Vì sao anh lại nghĩ, tôi sẽ tin tưởng những lời như thế lần thứ hai?”

“Tôi ở trong mắt anh vẫn là một đứa dại dột hết thuốc chữa, ngu ngốc không ai bằng đúng không?”

Vòng quay của thời gian đã dừng lại ngay thời khắc này.

Lục Thời mấp máy môi, muốn giải thích, muốn làm rõ mọi chuyện: “Không, không phải.”

“Không phải cái gì.”

Thẩm Tinh Hòa vẫn luôn nhìn thẳng vào mặt Lục Thời, nụ cười trên môi dần sâu hơn.

“Anh muốn nói cái gì?”

Nụ cười của cô gái vừa tàn nhẫn vừa hồn nhiên.

“Anh muốn nói những lời kia không phải anh nói sao?”

“Hay là... Anh tiếp cận tôi không phải vì thua cược?”

Mọi âm thanh đều lặng im, tim Lục Thời đập mạnh, anh không thở nổi, tầm mắt tối sầm, chỉ cảm thấy bóng tối vô tận đang cắn nuốt mình.

Thế giới sụp đổ, tất cả mọi thứ, kể cả Thẩm Tinh Hòa, đều vỡ tan thành rất nhiều mảnh nhỏ.

Lúc này đây, anh đã nhận được báo ứng từ những lời dối trá khi còn trẻ.

Mọi lời giải thích của Lục Thời đều trở nên nhạt nhòa và vô nghĩa trước chứng cớ.

Thẩm Tinh Hòa lẳng lặng nhìn Lục Thời, trong mắt không có cảm xúc nào.

Khương Nhược Yên đã đi về phía hai người họ.

Thẩm Tinh Hòa dứt khoát đứng dậy.

“Cứ như vậy đi.”

Cuối cùng Thẩm Tinh Hòa cũng không nhìn Lục Thời nữa, cô rũ mắt, nhìn bó hoa linh lan trong vài giây ngắn ngủi.

“Chúng ta... Gặp gỡ trong vui vẻ, chia tay trong yên bình đi.”

“Sau này không cần phải gặp lại nữa."

Gió thổi làm góc áo cô khẽ lướt qua bó linh lan.

Thẩm Tinh Hòa từng thích nó nhất.

Tiếc thay cũng chỉ là từng mà thôi.

Thẩm Tinh Hòa mười bốn tuổi có thể vui vẻ, kinh ngạc và phấn chấn vì nhận được linh lan.

Nhưng rốt cuộc thì, Thẩm Tinh Hòa hai mươi bốn tuổi sẽ không như thế nữa.

Lời nói dối đã phản tác dụng rồi.

Đó là báo ứng lớn nhất mà Lục Thời phải nhận.

Là lỗi của anh, là anh gieo gió gặt bão.

. . . . . .

Ở ngoài cửa sổ, ánh nắng vẫn chiếu chói chang.

Khương Nhược Yên cười nói vui vẻ.

Thẩm Tinh Hòa bước tới, nắm lấy tay mẹ rồi cùng đi ra ngoài cửa.

Vẻ mặt cô thản nhiên, cô nhìn lướt qua khuôn mặt của Lục Thời.

“Anh ấy còn có việc, chúng ta đi trước thôi ạ.”

Khương Nhược Yên ngẩn ra, bà ấy hơi do dự nhìn Lục Thời: “Tiểu Lục, cháu...”

Bà ấy đang định mời anh về nhà ăn tối.

“Cô à, cháu còn có việc, hai người cứ đi trước đi ạ.”

Lúc này bắt đầu là Lục Thời cười gượng mà không phải Thẩm Tinh Hòa nữa.

Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng Khương Nhược Yên chỉ khựng lại một lát rồi gật đầu với Lục Thời.

Bà ấy vẫn dịu dàng như vậy.

“Sắc mặt của cháu không tốt lắm, nếu thực sự thấy không thoải mái... Hãy đến bác sĩ nhé.”

Lục Thời lúng ta lúng túng, một lúc sau anh mới tìm lại được giọng nói của mình: “... Vâng.”

Từ đầu đến cuối chỉ có Khương Nhược Yên và Lục Thời nói chuyện với nhau.

Thẩm Tinh Hòa chưa từng tham dự vào.

Cô nói gặp gỡ trong vui vẻ, chia tay trong yên bình thì đúng thật là như thế.

Mặt trời ngả về phía Tây, ánh nắng mờ nhạt chiếu xuống mu bàn tay Lục Thời.

Không bao lâu sau, cả người Lục Thời chìm trong bóng đêm.

Tiếng nhạc trong quán cà phê chậm rãi vang lên, người đến người đi.

Lục Thời ngồi giữa cảnh tượng náo nhiệt, bóng dáng anh cô đơn lẻ loi.

Những gì Thẩm Tinh Hòa nói, đều là sự thật.

Tất cả đều là anh nói, một chữ cũng không thiếu.

Lục Thời nhắm chặt mắt lại, nắm chặt tay, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay trắng sạch.

Anh không biết mình đã quay về nhà bằng cách nào, nghiêng ngả lảo đảo ra sao.

Anh nhớ anh còn cho Bánh Bao một ít thức ăn cho chó.

Sau đó, chân tay anh không còn sức lực.

Lục Thời tê liệt ngã xuống giường, mặt ngẩng lên trần nhà.

Bánh Bao chân ngắn nhảy lên giường Lục Thời, sau đó cuộn mình lại.

Đầu nhỏ ấm áp dễ chịu cọ cọ vào tay Lục Thời, sưởi ấm cho anh trong chốc lát.

Bóng đêm bao phủ khắp phòng.

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại dồn dập cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Thời.

Anh cúi xuống nhìn, là Lục Minh gọi đến.

Lục Thời chầm chập chớp mắt, anh không nhận, mặc kệ tiếng chuông điện thoại vang lên trong đêm tối.

Ký ức trào dâng, đâm Lục Thời thành từng mảnh nhỏ.

Mùa hè năm ấy, Lục Thời cũng thế, anh vừa nhận được cuộc gọi báo rằng Kỳ Dục sẽ đến Hải Thành.

Ngay sau đó, anh lại nhận được cuộc gọi của Lục Minh.

Giọng nói của cậu thiếu niên vẫn yếu ớt và mềm mỏng như trước.

Trước kia, Lục Minh cũng dùng giọng điệu ấy để báo cho Lục Thời, báo cho anh biết tin máy bay không người lái của anh đã bị hỏng.

“Anh trai, em muốn đến Hải Thành chơi cùng anh.”

“Anh Kỳ nói anh có một cô bạn gái, sống bên cạnh nhà ông nội, cô ấy là Thẩm... Thẩm Tinh Hòa phải không?”

Mẹ ở ngay bên cạnh Lục Minh.

Lục Thời rất chắc chắn, chỉ cần anh nói “Không” sẽ nhận được lời trách móc của mẹ.

Dù sao, từ nhỏ đến lớn, Lục Thời đã trải qua chuyện này quá nhiều lần rồi.

Vì thế, khi nghe thấy lời nói của Lục Minh, Lục Thời phủ nhận không chút do dự.

Cậu thiếu niên cong môi cười khẽ, giọng nói còn mang theo sự lười biếng quen thuộc của ngày hè.

“Thẩm Tinh Hòa ư, sao tôi có thể thích cô ta được chứ?"

“Nếu không phải thua cược, tôi cũng sẽ không thèm nhìn cô ta.”

Lúc đó, cậu thiếu niên đang nằm ngửa trên ghế mây, gió mát thổi qua tai, ánh nắng ấm áp chiếu khắp người anh.

Lục Thời biết rõ tính nết của em trai nhà mình, chỉ cần anh thích gì, khao khát gì, Lục Minh sẽ nghĩ mọi cách cướp đi, hoặc là phá hủy nó.

Qua chiếc máy bay không người lái trước kia, Lục Thời tuyệt đối không muốn Thẩm Tinh Hòa gặp được Lục Minh.

Ký ức vẫn tiếp tục, rồi lại đứt quãng.

Quen biết Thẩm Tinh Hòa thực sự là vì mục đích xấu, cũng là trò đùa nhất thời lúc vui vẻ.

Những gì Thẩm Tinh Hòa nghe được thực sự là do anh nói.

Lục Thời không có cách nào giải thích, không thể giải thích.

Ống tay áo rũ xuống che đi khóe mắt nóng bỏng.

Lục Thời quay người, vùi mặt vào gối, mặc kệ bản thân chìm trong bóng tối.

. . . . . .

Khương Nhược Yên tự cho rằng bà ấy làm việc rất kín kẽ, không ngờ khi vừa mới bước vào biệt thự, Đường Bách Xuyên đã lập tức theo sau.

“Sao anh lại ở đây?”

Khương Nhược Yên mở to hai mắt, bà nhìn chồng đang bước vào ngay theo sau mình với vẻ khó tin.

Bà ấy hít một hơi thật sâu rồi chợt quay người đi lên lầu, chẳng thèm nhìn Đường Bách Xuyên một lần nào.

Thẩm Tinh Hòa chứng kiến toàn bộ quá trình: “...”

Cô cúi đầu, lén thông báo cho Đường Tư Châu.

【 Thẩm Tinh Hòa: Bố cũng về đây rồi ạ. 】

【 Thẩm Tinh Hòa: Tối nay anh muốn anh gì, buổi tối bố nấu cơm đấy anh [ Mèo nháy mắt. jpg]】

Đường Tư Châu cũng đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc mèo.

Mấy năm nay, tất nhiên anh ấy và Thẩm Tinh Hòa đã hiểu rõ cách ở chung ở bố mẹ.

Mỗi lần Khương Nhược Yên giận dỗi chồng, Đường Bách Xuyên lại tự mình nấu ăn lấy lòng vợ.

Mà Thẩm Tinh Hòa và Đường Tư Châu chính là người được lợi từ trận cãi nhau này.

Dù sao, Đường Bách Xuyên thực sự nấu ăn rất ngon.

Trước cái ăn thì chẳng còn nguyên tắc gì nữa.

Sau khi quét sạch tất cả, Thẩm Tinh Hòa tự giác tìm cớ đi ra ngoài, để bố mẹ ở lại biệt thự.

Đường Tư Châu theo sát sau đó.

Hai người đứng ngoài cửa rồi đối mặt với nhau dưới cái nóng oi bức, chốc lát lại nhìn nhau cười.

“Có muốn xem mèo không?”

Đường Tư Châu mở lời trước, “Chẳng phải trước đây em đã nói là muốn đến nhà Mạch Chiêu nhìn xem hay sao.”

Thẩm Tinh Hòa rất rảnh rỗi nên vui vẻ đồng ý: “Được ạ.”

. . . . . .

Mạch Chiêu sắp kết hôn vào cuối năm nay cho nên mấy ngày nay anh ta rất bận rộn chuẩn bị.

Khi Thẩm Tinh Hòa đến, Mạnh Chiêu và bạn gái đang chọn nơi tổ chức hôn lễ.

Anh ta sống ở một căn hộ lớn, rộng khoảng hơn hai trăm mét vuông, và cũng là thế giới của chủ nhân nhỏ trong nhà.

Chủ nhân nhỏ là một con mèo Ragdoll trắng tên là Bánh Su Kem, nó là một cô nàng xinh đẹp.

Thẩm Tinh Hòa còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng mèo khẽ kêu lên.

Ngay khi cửa mở ra, một cục bông màu trắng lao thẳng đến bên chân cô.

Sau khi nhìn thấy rõ người đến, Bánh Su Kem lập tức dừng lại, nhìn Thẩm Tinh Hòa với vẻ cảnh giác.

Mạnh Chiêu đứng ở cửa cười thầm: “Nó còn tưởng là Đường Tư Châu đến đấy.”

Thẩm Tinh Hòa đáp: “Anh trai em ở phía sau.”

Lúc nãy không cẩn thận để quên điện thoại trên xe nên Đường Tư Châu phải quay xuống lầu, vì thế đến trễ một lúc.

Đúng như lời Mạnh Chiêu nói, Bánh Su Kem thực sự rất bám Đường Tư Châu.

Từ khi Đường Tư Châu bước vào, Bánh Su Kem đã lập tức làm ổ trong lòng Đường Tư Châu.

Cho dù Thẩm Tinh Hòa dỗ thế nào, Bánh Su Kem cũng thờ ơ.

Thẩm Tinh Hòa không nói nên lời: “Anh em rất thích mèo ạ?”

"Ai biết được."

Cuối cùng cô gái nhỏ nhà mình nuôi dưỡng lại bám lấy một người đàn ông.

Mạnh Chiêu bất mãn nhìn con mèo trắng trong lòng Đường Tư Châu: “Con nhóc không lương tâm.”

Vừa dứt lời, bạn gái đi đến, dọn phân cho Bánh Su Kem.

Cô bạn gái bưng nước dưa hấu đến, nhìn thấy Thẩm Tinh Hòa đang cẩn thận chơi đùa với Bánh Su Kem, cô ấy tò mò hỏi: “Tinh Hòa à, em chưa từng nuôi thú cưng sao?”

“Không...”

Thẩm Tinh Hòa chưa kịp nói hết đã bất chợt sửa lời: “Trước kia... Trước kia em từng nuôi một con Phốc Sóc, nhưng lúc ấy không nuôi được nên không nuôi nữa.”

Năm đó khi ra nước ngoài, Thẩm Tinh Hòa còn chào tạm biệt riêng với Bánh Bao.

Cũng không biết bây giờ Bánh Bao có còn nhớ cô hay không.

Thẩm Tinh Hòa suy nghĩ miên man, cũng không quên vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của Bánh Su Kem.

Tiếc là cô gái nhỏ này không thèm nhìn cô một lần nào.

Thẩm Tinh Hòa không khỏi thất vọng, nhìn Đường Tư Châu với vẻ mặt u oán.

“Anh, sao nó chỉ thích mỗi anh thôi vậy.”

“Còn không phải vì trước đây tên họ Đường này mua cho nó mấy hộp đồ ăn nhập khẩu hay sao.”

Con gái nhỏ thơm tho bị người ta bắt đi, dù thế nào Mạnh Chiêu cũng thấy oán hận trong lòng.

Anh ta tức giận trừng mắt nhìn tên đầu sỏ Đường Tư Châu này.

“Khi đó, anh còn tưởng rằng cậu ta muốn làm gì đó với Bánh Su Kem, kết quả em có biết không?”

“Đường Tư Châu giữ Bánh Su Kem lại để chụp ảnh suốt cả buổi chiều, suốt cả một buổi chiều đấy!”

“Anh bảo cậu ta gửi cho anh thì lại không chịu, chụp mèo nhà anh còn không cho anh xem ảnh, anh có thằng bạn như vậy để làm gì vậy chứ?”

Không khí dần dần trở nên yên tĩnh.

Thẩm Tinh Hòa không trêu chọc con mèo nữa, cô chậm rãi ngồi thẳng người, trợn tròn mắt.

Ảnh trong lời nói của Mạnh Chiêu có lẽ là gói biểu tượng cảm xúc mà lần trước Đường Tư Châu gửi cho cô khi cô biểu diễn.

Cô cho rằng Đường Tư Châu có nó từ Mạnh Chiêu, rồi chỉ vô tình lại gửi cho cô thôi.

Dù sao Đường Tư Châu cũng từng nói với cô như vậy.

Thẩm Tinh Hòa chầm chậm mở to mắt.

Mạnh Chiêu còn muốn tiếp tục tố cáo.

Không ngờ Đường Tư Châu lại ném thẳng gối vào anh ta, người đàn ông trầm giọng.

“Mạnh Chiêu.”

Mạnh Chiêu tò mò ngẩng đầu: “... Cái gì?”

Mặt Đường Tư Châu không biến sắc: “Câm miệng.”