“Tinh Hòa, hoa của cậu lại được gửi đến, mình mang lên giúp cậu nhé!”
Thẩm Tinh Hòa không nhớ rõ đây là lần thứ mấy trong tuần nữa.
Một bó hoa linh lan to dưới ánh nắng, chầm chậm nở rộ trong nắng mai, đẹp đẽ mà diễm lệ.
Bó hoa che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiên Bối, chỉ lộ ra vài sợi tóc vểnh lên ở trên đỉnh đầu.
Hoa linh lan đều là do tiệm hoa gửi thẳng đến, muốn trả lại cũng không trả được.
Thẩm Tinh Hòa hơi nhíu mày nhìn bó hoa không thể để vào trong phòng này, cô cảm thấy thật phiền lòng.
Tiên Bối rất kích động, cô ấy ôm bó hoa linh lan lớn trong lòng, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tinh Hòa.
“Có phải là fan hâm mộ của cậu tặng không?”
Sau buổi biểu diễn lần trước, Thẩm Tinh Hòa ‘bạo hồng’, còn có một số người hâm mộ đến hỏi Thẩm Tinh Hòa có nhận học trò không, thậm chí còn nhiều lần chặn Thẩm Tinh Hòa ở dưới lầu.
Thẩm Tinh Hòa sợ đến mức mấy ngày nay đều đeo khẩu trang đi tập.
Rõ ràng Tiên Bối đang trêu chọc cô, Thẩm Tinh Hòa bất lực cong môi, nhìn lướt qua khuôn mặt của cô gái.
“Sao có thể chứ?”
Cô nhún vai, nếu là hoa khác thì tốt, nhưng mà hoa linh lan này...
Thẩm Tinh Hòa lặng lẽ rũ mắt, che giấu phỏng đoán trong lòng, rồi cô ngẩng đầu lên và nói với Tiên Bối.
“Chỉ múa một bài thôi, làm gì đến mức đó.”
Hai người đang ngồi nói chuyện phiếm trên băng ghế ở hành lang, ánh nắng màu vàng cam chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, để lại những tia sáng nhàn nhạt trên không trung.
Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi.
Thẩm Tinh Hòa nghiêng người nói nhỏ với Tiên Bối.
Bỗng nhiên có người đi lên cầu thang.
Thẩm Tinh Hòa chỉ nghe thấy tiếng bước chân, cô còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt người đi tới thì Tiên Bối lại hít một hơi thật sâu.
Giây tiếp theo, đầu vai của Thẩm Tinh Hòa bị đè nặng.
Tiên Bối che mặt, gục đầu vào hõm vai của Thẩm Tinh Hòa.
Cô ấy hành động quá nhanh làm cho Thẩm Tinh Hòa không kịp phản ứng.
Thẩm Tinh Hòa ngẩn tò te.
Lời đang nói được một nửa chỉ có thể dừng lại.
Cô ngẩn ngơ nhìn Trương Huyên Huyên đang đi qua trước mặt mình, rồi lại nghiêng người nhìn đầu nhỏ đang gục trên vai mình.
Người đó rời đi.
Thẩm Tinh Hòa khó hiểu nhíu mày, cô duỗi ngón tay ra, khẽ đẩy đầu Tiên Bối.
“Nói thật đi, mấy ngày nay cậu sao thế?”
Thật ra Thẩm Tinh Hòa đã để ý nhiều lần.
Mấy ngày nay chỉ cần thấy Trương Huyên Huyên, Tiên Bối tự giác quay đầu rời đi, giống như gặp phải Diêm Vương vậy.
“Cũng không... không có gì.”
Tiên Bối lúng ta lúng túng, ánh mắt đầy hoảng loạn, thiếu chút nữa viết thẳng dòng chữ “Trong lòng có quỷ” lên trên mặt.
Thẩm Tinh Hào càng nhíu mày thật chặt, đột nhiên một nỗi bất an xuất hiên trong lòng cô: “... Cô ta bắt nạt cậu?”
“Sao có thể chứ?”
Tiên Bối ngẩng phắt đầu lên, mở to mắt rồi thanh minh cho bản thân, “Sao mình có thể bị cô ta bắt nạt được.”
Ở chung với Tiên Bối một khoảng thời gian, Thẩm Tinh Hòa đã hiểu rõ tính cách của đối phương.
Nhìn đối phương đúng là không giống như bị bắt nạt, tinh thần căng thẳng của cô thoáng buông lỏng.
Đúng lúc Phương Lâm đến đây, nói là có chuyện muốn trao đổi với cô.
Thậm Tinh Hòa đành tạm ngưng cuộc trò chuyện với Tiên Bối.
Thực ra chuyện quan trọng mà Phương Lâm nói chính là cuộc phỏng vấn trên một tạp chí.
“Tạp chí này đã được thành lập nhiều năm, trước kia cũng từng hợp tác với chúng ta.”
Phương Lâm cười, tiện thể đưa tư liệu trong tay cho Thẩm Tinh Hòa.
Ngay khi nhìn thấy tên tạp chí, Thẩm Tinh Hòa bỗng ngơ ngác.
Đây là tạp chí mà cô rất quen thuộc và luôn mơ ước được lên đó.
Và cũng là... Tạp chí mà mẹ Thẩm thích nhất.
Ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng mơn trớn mặt giấy, ánh nắng chiếu xuống, hồi ức giống như một bức màn lớn, bao chặt lấy Thẩm Tinh Hòa.
Thẩm Tinh Hòa bị nhốt ở trong đó, không thể di chuyển.
Tất cả những gì cô nhìn thấy đang dần dần khép kín lại.
Tầm mắt từ từ mờ tối, cuối cùng bóng tối tràn lan trước mắt Thẩm Tinh Hòa.
Quá khứ như lướt qua trước mặt cô, có mẹ Thẩm, cũng có chính Thẩm Tinh Hòa.
Còn có Lục Thời của mười năm trước.
Đầu lưỡi chua xót, ký ức mười năm trước trào dâng, còn có vị hạnh nhân đắng của ngày hè.
Chua và đắng.
Thẩm Tinh Hòa cứ phân tâm mãi, không nghe rõ những gì Phương Lâm nói.
Sau khi ra ngoài, cô vẫn ở trong trạng thái mơ màng.
“Tinh Hòa, Thẩm Tinh Hòa!”
Tiên Bối liên tục gọi hai lần, Thẩm Tinh Hòa mới hoàn hồn rồi đáp: “Gì thế?”
Tiên Bối bất đắc dĩ thở dài: “Cậu nghĩ cái gì thế, mình định hỏi cậu xem nên giải quyết hoa này thế nào, vẫn để trong phòng tập à?”
Ngày nào hoa linh lan cũng được đưa tới, trong phòng tập đã tràn ngập sắc màu rực rỡ từ lâu, giống như màu xuân vậy.
Tiên Bối hơi tiếc nuối: “Sao cậu không mang về nhà, mình thấy để ở trong nhà cũng đẹp mà.”
"Không cần."
Thẩm Tinh Hòa hoàn toàn tỉnh lại, lập tức từ chối lời đề nghị của Tiên Bối mà không cần suy nghĩ.
Chắc chắn hoa linh lan là do Lục Thời gửi đến.
Năm ấy, sau khi rời khỏi Hải Thảnh, Thẩm Tinh Hòa đã xóa tất cả thông tin liên lạc của Lục Thời.
Đến bây giờ cô vẫn không thêm vào.
Thẩm Tinh Hòa đang khổ não vì không biết nên trả thứ đồ này lại cho Lục Thời như thế nào, không ngờ cô chưa kịp nghĩ ra cách thì Đường Tư Châu đã tìm đến.
“Em không thích linh lan à?”
Lục Thời tặng hoa một cách rầm rộ như vậy, muốn Đường Tư Châu không biết mới là lạ.
Thẩm Tinh Hòa bĩu môi.
“Không phải thế.” Cô nhíu mày.
Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng nói một câu, “Chỉ là... Không thích anh ta tặng.”
Thẩm Tinh Hòa không muốn nhớ đến mùa hè năm đó một chút nào.
Cũng may là Đường Tư Châu không hỏi nhiều, người đàn ông chỉ cười rồi nói: “Biết rồi.”
Thẩm Tinh Hòa ngờ vực ngẩng đầu: “Anh biết cái gì ạ?”
Đường Tư Châu cong môi: “Để anh giải quyết việc này là được, em đừng xen vào.”
. . . . . .
Tuy rằng cô tò mò không biết tiếp theo Đường Tư Châu sẽ giải quyết thế nào, nhưng đã nhiều năm rồi, chỉ cần Đường Tư Châu ra tay, mọi chuyện sẽ ổn thỏa.
Vì thế Thẩm Tinh Hòa cũng không quan tâm.
Hơn nữa, điều đáng quan tâm lúc này của cô không phải chuyện này.
Trước đây, sợ con gái nhỏ áp lực, Khương Nhược Yên vẫn mãi chưa về nước.
Sau khi biết Thẩm Tinh Hòa biểu diễn thành công, Khương Nhược Yên lập tức làm thủ tục về nước.
Bà ấy không thông báo cho bất kỳ ai, một mình tự lên máy bay về nước.
Khi nhận được cuộc gọi của Khương Nhược Yên, Thẩm Tinh Hòa vẫn còn đang ở trong phòng tập.
Nghe thấy giọng nói của mẹ, Thẩm Tinh Hòa đã sửng sốt một lúc.
Cô lúng túng mở miệng, khó xử nói: “Mẹ, buổi tập của con vẫn chưa kết thúc...”
Còn một giờ nữa buổi tập mới kết thúc.
Thẩm Tinh Hòa là múa chính, không thể rời đi trước những người khác được.
Lo nghĩ muốn gặp mẹ trái khác với sự căng thẳng khi tập luyện.
“Không sao đâu, mẹ chờ con ở quán cà phê dưới lầu nhé.”
Khương Nhược Yên không để ý khi phải chờ, “Trước đây, chẳng phải con đã nói bánh su kem ở dưới lầu ăn rất ngon sao, hôm nay mẹ có cơ hội ăn thử rồi.”
Biết mẹ đang an ủi mình, Thẩm Tinh Hòa không kìm nén được mà mỉm cười.
Rồi cô giới thiệu một vài món tráng miệng cho mẹ.
Thẩm Tinh Hòa biết rõ khẩu vị của Khương nhược Yên, chắc chắn bà ấy sẽ ăn được những món cô vừa giới thiệu.
. . . . . .
Toàn bộ sổ tiền mua hoa linh lan đều được chuyển lại vào tài khoản của Lục Thời.
Đường Tư Châu không che giấu mọi chuyện, công khai cảm ơn Lục Thời đã ủng hộ đoàn múa Nam Thành.
Lục Thời cũng không khó chịu khi tình cảm của mình lại bị hiểu thành sự ủng hộ.
Nhưng không biết Kỳ Dục nghe được tin tức này từ đâu, còn đặc biệt gọi điện thoại đến, ân cần hỏi thăm và bày tỏ sự chân thành nhất với bạn từ nhỏ của anh ta.
“Nếu không biết chuyện, suýt chút nữa tôi còn nghĩ rằng công ty cậu chuẩn bị hợp tác với đoàn múa Nam Thành đấy.”
Lục Thời vừa mới tìm được chỗ đỗ xe, nghe thế, anh cũng chỉ cười khẽ.
“Cậu thì biết gì?”
Ánh nắng trên cao len lỏi qua các ngọn cây, tia sáng nhàn nhạt rơi trên vai Lục Thời.
Người đàn ông vẫn cười, rõ ràng là không quan tâm đến hành động của Đường Tư Châu.
“Không cho tiệm hoa giao thì tôi tự mình tặng là được.”
“Cậu đúng là...”
Kỳ Dục không còn lời nào để nói, chỉ đành khen “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”.
Lục Thời tới sớm, buổi tập của Thẩm Tinh Hòa vẫn chưa kết thúc.
Anh ôm một bó linh lan nhỏ trong lòng, trông rất nổi bật và phô trương.
Anh chán nản vì không biết khi nào nên lên lầu tìm Thẩm Tinh mới không làm phiền đến cô.
Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện điện thoại ở phía trước.
“Mẹ biết rồi, không cần phải lo lắng cho mẹ đâu.”
“Con chú tâm luyện tập đi, Mãn Mãn.”
... Mãn Mãn.
Hai chữ này như thần chú khiến Lục Thời ngơ ra tại chỗ.
Anh sững sờ ngước mắt.
Rồi anh chợt nhín thấy một gương mặt hơi quen mắt, khuôn mặt của người phụ nữ này giống Thẩm Tinh Hòa đến năm, sáu phần.
Cùng với cuộc gọi lúc nãy của người phụ nữ, trái tim của Lục Thời đập mạnh.
Thật dễ dàng nhận ra thân phận của người trước mặt này với Thẩm Tinh Hòa.
“Xin chào.”
Lục Thời đi về phía đối phương, anh cong môi mỉm cười, “Có phải cô là...”
. . . . . .
Có lẽ vì biết mẹ đang chờ mình ở dưới lầu, ngay khi buổi tập kết thúc, Thẩm Tinh Hòa nhanh chóng bước xuống lầu.
Cô bước hai ba bước rồi xuống hẳn bậc thang.
Cô biết vị trí của quán cà phê kia, nó nằm ở ngay bên cạnh phòng tập của các cô. chỉ cách hơn mười mét.
Xuống lầu, rẽ trái, rồi lại rẽ vào một chỗ quẹo.
Thẩm Tinh Hòa ngước mắt nhìn
Khi nhìn thấy bóng dáng đang ngồi đối diện Khương Nhược Yên, khóe môi Thẩm Tinh Hòa chợt cứng đờ.
Sau cửa sổ sát đất, Khương Nhược Yên đang ngồi chung với Lục Thời, hai người vui vẻ trò chuyện với nhau.
Khi nhìn thấy Thẩm Tinh Hòa đang đứng bên ngoài cửa sổ, hai mắt Khương Nhược Yên chợt sáng ngời, ý cười nơi đáy mắt càng thêm sâu.
“Mãn Mãn, sao con còn đứng ngoài đó, mau vào đây nào.”
Khương Nhược Yên vẫy vẫy tay với Thẩm Tinh Hòa, gọi cô vào tiệm.
“Ban đầu mẹ định chờ con ở dưới lầu, trùng hợp lại gặp được Tiểu Lục.”
── Tiểu Lục.
Thẩm Tinh Hòa cúi đầu, nắm chặt tay, cố gắng duy trì biểu cảm trên gương mặt.
Năm đó Chu Lan, cũng gọi Lục Thời như vậy.
“Tiểu Lục nói trước kia cậu ấy cũng ở Hài Thành, còn ở ngay bên cạnh nhà bà nội con.”
Khương Nhược Yên vẫn luôn tiếc nuối khi không thể tham dự vào cuộc sống của Thẩm Tinh Hòa trước mười bốn tuổi.
Vì thế, khi nghe nói Lục Thời là hàng xóm của Thẩm Tinh Hòa, rồi khi được Chu Lan xác nhận, ấn tượng tốt của Khương Nhược Yên với Lục Thời lập tức tăng vọt.
“Mẹ vừa gọi điện cho bà nội con, bà ấy nói đã lâu rồi không gặp Tiểu Lục, còn nói khi nào về nước chắc chắn sẽ phải gặp.”
Mắt Khương Nhược Yên mang theo ý cười, bà ấy kéo tay Thẩm Tinh Hòa, để cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Rồi bà ấy nhìn Lục Thời, lại nhìn Thẩm Tinh Hòa.
Từ lúc gặp mặt, hai đứa trẻ không nói với nhau một lời nào, Khương Nhược Yên không thể không nhận ra được sự khác thường.
Nhưng cuối cùng bà ấy không nghĩ nhiều.
Bà ấy cho rằng Thẩm Tinh Hòa và Lục Thời đã lâu không gặp nhau nên mối quan hệ mới trở nên lạnh nhạt như vậy.
Khương Nhược Yên vỗ vỗ vào mu bàn tay của con gái rồi nói thầm.
“Mãn Mãn à, con trò chuyện với Tiểu Lục trước đi, mẹ đi rửa tay đã, lúc nãy mẹ không cẩn thận làm dính kem.”
Thẩm Tinh Hòa cố gắng nở một nụ cười với mẹ: “... Vâng.”
Chỉ là nụ cười ấy lập tức biến mất ngay khi Khương Nhược Yên quay người rời đi.
Cô lạnh lùng nhìn Lục Thời ở ngay trước mặt.
Trên bàn còn có một bó hoa linh lan trắng.
Sau khi Đường Tư Chau trả lại tiền, Lục Thời không gửi hoa đến nữa.
Thẩm Tinh Hòa còn cho rằng cuối cùng đối phương cũng ngừng, không ngờ Lục Thời lại đổi cách khác.
“Mãn Mãn.”
Lục Thời đẩy món thạch sữa dừa đang đặt trên bàn mà anh chưa hề động vào ra trước mặt Thẩm Tinh Hòa.
“Anh chưa động vào đâu, em muốn nếm thử không? Anh nhớ trước kia em rất thích món này.”
Không chỉ thích, trước kia Thẩm Tinh Hòa còn nhiều lần đòi Chu Lan làm cho cô.
Thẩm Tinh Hòa vẫn nhìn chằm chằm Lục Thời, cô mím môi, không nói gì.
Lục Thời nhìn qua, không thấy lo lắng về bầu không khí gượng gạo này.
Chỉ thấy cảm giác này đã từng rất quen thuộc.
Lục Thời liếc nhìn Thẩm Tinh Hòa.
Đôi mắt kia vẫn trong veo và trống rỗng giống như trong trí nhớ của Thẩm Tinh Hòa.
Sắc mặt của Thẩm Tinh Hòa hơi dịu lại.
Nụ cười của Lục Thời càng thêm sâu, anh đột nhiên nhớ tới lúc mới quen biết Thẩm Tinh Hòa, khi ấy giọng nói của Thẩm Tinh Hòa vẫn chưa khôi phục.
Trong một khoảng thời gian rất dài, lúc bọn họ ở chung, chỉ có mỗi Lục Thời nói.
Lục Thời cười thành tiếng, muốn kéo Thẩm Tinh Hòa về lại màu hè năm ấy.
“Em còn nhớ không, ngày trước em cũng như vậy.”
Mùa hè mười năm trước là niềm vui bất ngờ đối với Lục Thười.
Lục Thời nhớ rõ từng chuyện với Thẩm Tinh Hòa, nhớ rõ bọn họ đã nhặt được chó con lông trắng ở công viên, nhớ rõ mọi chuyện xảy ra trong căn nhà nhỏ kia.
Tất cả rồi tất cả, Lục Thời đều nhớ rõ.
Anh nhớ rất rõ ràng, hận không thể đưa từng chuyện trong quá khứ đến trước mặt Thẩm Tinh Hòa.
Giống như một đứa trẻ vội vàng muốn chia sẻ niềm vui cho nhóm bạn đồng trang lứa.
Ve vẫn kêu ngoài cửa sổ.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất, nửa khuôn mặt Lục Thời ẩn hiện trong bóng tối, giống như cậu thiếu niên đang cầm hoa linh lan trong tay và chạy đến chỗ Thẩm Tinh Hòa vào mười năm trước.
Năm tháng trôi qua không mài mòn đi sự ưu tú của cậu thiếu niên, nhiều năm không gặp, Lục Thời vẫn tự tin đường hoàng như năm đó.
Thẩm Tinh Hòa nhìn anh rồi chầm chậm chớp mắt.
Trong đôi mắt của cô gái chỉ có mỗi bóng dáng của Lục Thời.
Cô mỉm cười, khẽ ngắt lời: “Lục Thời à.”
Lục Thời chậm rãi dừng lại: “... Ừ?”
Đây là lần đầu tiên Lục Thời nghe thấy Thẩm Tinh Hòa dùng giọng điệu này để gọi anh từ khi gặp lại.
Anh vui vẻ ra mặt, cũng không vội vàng nhớ lại chuyện cũ, chỉ bình tĩnh nhìn Thẩm Tinh Hòa.
Trong mắt Lục Thời đầy vẻ mong chờ, lòng kích động chờ đối phương nói tiếp.
“Lục Thời à.”
Thẩm Tinh Hòa nhíu mày, lại thấp giọng nỉ non.
Cô nhìn ánh mắt của Lục Thời, khẽ nhếch môi.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào khóe mắt cô gái, rất nhẹ nhàng thoải mái, là một mùa hè biếng nhác và nhàn rỗi.
Lục Thời nghe thấy Thẩm Tinh Hòa khẽ nói.
“... Cá cược có vui không?"