Cho dù Mạc Đông Dương không đành lòng, nhưng trước mặt bao người, anh cũng chỉ có thể tạm thời buông tha Tô Hà, anh thì không có gì phải lo lắng, nhưng bé thỏ con nhà anh thì không thể, nếu mình thực sự làm ra một hành động quá giới hạn, nói không chừng bé thỏ con sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ.
Lo lắng đến phúc lợi về sau, Mạc Đông Dương cũng đành phải thôi, còn tỏ ra Tô Hà không có gì đặc biệt, thuận tiện hỏi tên đồng nghiệp bên cạnh Tô Hà, sau đó, hoàn toàn không thèm để ý đến ý tốt của Bạch Hiểu Vân, nghênh ngang rời đi, khiến Bạch Hiểu Vân tức đến giậm chân, hung hăng liếc mắt trách móc Tô Hà:
"Đừng tưởng rằng Mạc tổng nói mấy câu với cô, thì liền đắc chí, nếu đơn hàng của chính phủ này không thành, tự cô suy nghĩ mà lo liệu, trước kia cô bất tài như thế nào tôi không quan tâm, hiện tại Vân Thường đã sát nhập vào tập đoàn Đông Dương, nơi này cũng không phải là cơ quan từ thiện, không có bản lĩnh thì nên rời đi trước khi quá muộn."
Bạch Hiểu Vân hung hăng nói, sau đó xoay người đi ra khỏi tổ nghiệp vụ.
Triệu Lâm bên cạnh Tô Hà là người cũng không tệ, cá tính ngay thẳng, chờ Bạch Hiểu Vân đi ra ngoài, hừ một tiếng bĩu môi: "Luôn mồm nhắc đến tập đoàn Đông Dương, làm như họ Bạch còn làm chủ nơi này vậy, cho phép cô ta diễu võ dương oai, hôm nay ăn mặc diêm dúa thế, không phải là muốn trèo lên con rùa kim cương Mạc tổng kia sao,cũng không soi lại mặt mình xem là thứ gì, làm người xách giày cho Mạc tổng cũng không xứng, ngày thường thì làm ra vẻ thanh cao, vừa thấy Mạc tổng lại chỉ hận không thể bò lên giường người ta ngay lập tức, phóng túng thành như vậy, tôi thấy trơ trẽn thay cô ta, Tô Hà cô đừng để ý đến cô ta, Vân Thường hiện tại chẳng có quan hệ gì đến nhà họ Bạch, chúng ta đều giống nhau, ai đi ai ở lại còn chưa chắc đâu, tôi nhìn thấy Mạc tổng cũng không muốn gặp cô ta đâu, nhìn cũng không thèm, cho dù cô ta có gấp gáp dán sát đến, Mạc tổng người ta vừa đi khỏi, thì lại tự cầm lông gà rồi cho là lệnh tiễn, tác oai tác quái ấy à.”
Tô Hà lúc trước còn rất bội phục Bạch Hiểu Vân, thời gian ở trường học có mơ hồ nghe qua tên của cô ta, rất năng động, cũng có năng lực, trên cơ bản, Tô Hà mù quáng sùng bái tất cả những phụ nữ có năng lực, bởi vì chính cô quá yếu đuối, cô sống rất cẩn thận, rất cam chịu, đối với cô gái dám nói dám làm như Bạch Hiểu Vân, trong mắt cô là sự bội phục.
Lúc trưa cô nói những lời này với Đảng Lam, bị Đảng Lam giữ lại dạy dỗ một trận, giống như trong quá khứ, có chút tức giận vì ý định không hề muốn tranh cãi của cô.
Chỗ Đảng Lam hẹn cô ăn cơm trưa là quán mì thịt bò dưới lầu nhà Đảng Lam. Đảng Lam có khẩu vị ăn uống tốt, mà Đảng Hồng Kỳ rất cưng chiều Đảng Lam, phát hiện chỗ nào có quán ăn ngon, sẽ dẫn cô đi thưởng thức, sau đó Đảng Lam sẽ tiện thể dẫn theo Tô Hà, đi theo Đảng Lam,Tô Hà cái gì cũng không thiếu, nhất là bụng lúc nào cũng được lấp đầy.
Mì thịt bò của quán này tương đối nổi danh, cho nên cũng vô cùng đông đúc. Năm Đảng Lam cùng Tô Hà học lớp 11, lần đầu tiên cô đi theo Đảng Hồng Kỳ tới đây, lúc ấy nơi này vẫn còn đang trong tình trạng chưa được quy hoạch lại, toàn bộ chung quanh đều là nhà trệt, những ngõ nhỏ nối dài, chung quanh vắng lặng, lúc đó anh Hồng Kỳ vừa nhận bằng lái xe, lái xe chở các cô ở trong ngõ nhỏ, chui đông vòng tây cả buổi mới tìm được.
Đây là khu vực nội thành bên cạnh con sông nhỏ, một gian nhà hai căn, tên cửa hiệu còn đặt trên đường lớn, bàn ghế trang bị đơn sơ, lại phải chen chúc, bọn họ mất chút khí lực mới tìm được chỗ ngồi, Đảng Lam đương nhiên lôi kéo cô ngồi xuống, anh Hồng Kỳ một chuyến lại một chuyến bưng tới thức ăn ngon miệng, sau đó là hai chén mì thịt bò lớn, giống như phục vụ đại gia, nhưng Tô Hà nhớ rất rõ nét mặt của anh Hồng Kỳ, khi nhìn Đảng Lam ăn như vậy, trong mắt đầy cưng chiều giống như dòng sông trong vắt bên cạnh, lấp lánh ánh trăng.
Sau này Tô Hà mới biết được, anh Hồng Kỳ không thích ăn thịt bò, nhưng vì Đảng Lam, nên mới tìm được quán mì thịt bò này. Nếu Đảng Lam cùng anh Hồng Kỳ có thể thành đôi, Tô Hà đương nhiên có thể tưởng tượng được,chắc chắn anh sẽ cưng chiều Đảng Lam đến tận trời, chẳng khác gì Thái Hậu.
Đảng Lam cắn cắn chiếc đũa, cánh tay quơ quơ trước mắt cô: "Tô Tử, nghĩ cái gì đấy, ngốc chết đi được, không phải thèm ăn sao, yên tâm, hôm nay chị mời khách,chịu trách nhiệm đầy đủ,chỉ cần cậu không sợ béo, ăn mấy bát cũng không có vấn đề gì."
"Mấy bát?"
Tô Hà không khỏi bật cười, chén này lớn, ăn mấy bát còn không chết vì no à, cô ngẩng đầu lướt nhìn chung quanh: "Xem ra ông chủ phát tài rồi, mới có vài năm thế này, đã có thể mua một gian lớn như vậy để buôn bán, khu vực nhà cậu chính là tấc đất tấc vàng, hơn nữa, sao mà mỗi lần đến đây cậu đều có chỗ ngồi vậy, lúc mình vừa bước vào, bên ngoài đã xếp thành hàng dài đấy."
Đảng Lam cười hì hì: "Việc này cậu cũng không biết sao, mình cùng ông chủ có giao tình, chỉ cần mình gọi điện thoại hẹn trước, ông ấy luôn sẽ giữ lại cho mình một chỗ."
Nhân viên phục vụ bưng hai tô mì lớn đến, bên trên là những miếng đậu phụ rán giòn cùng với rau cải được thái sợi,tuy hai người mỗi lần đến đều ăn đến no, nhưng ăn vài năm rồi cũng không hề thấy ngấy.
Lấp đầy lục phủ ngũ tạng, khi hai người đi ra còn không đến một lúc, nhà Đảng Lam cách Tòa Thị Chính rất gần, các bộ ngành hai giờ chiều mới đi làm, Tô Hà cũng không sốt ruột, mua hai chai nước cùng Đảng Lam đi đến ven bờ sông nhỏ, tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Tô Hà đưa nước cho Đảng Lam, buồn bực hỏi: "Lam Thiên đang rối rít chuyện chuẩn bị đầu tư đưa ra thị trường, cậu là Phó tổng giám đốc có phải có chút nhàn rỗi quá mức hay không."
Đảng Lam mở nắp, uống một ngụm, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi Tô Hà: "Tô Tử, cậu nói có phải mình đặc biệt ngốc hay không, hơn nữa thích lừa mình dối người, biết rất rõ rằng có một số việc đã xảy ra thì không thể vãn hồi, nhưng vẫn cố giả câm vờ điếc, chỉ vì chút không nỡ, nhưng nghĩ kĩ lại, không nỡ cái con khỉ ấy.”
Tô Hà trừng mắt nhìn, hơi chút chần chờ sau một lúc lâu mở miệng: "Là anh Diệp?"
Cô còn chưa kịp nói hết, đã bị Đảng Lam che miệng lại: "Không được đề cập đến anh ta."
Nói xong buông Tô Hàra, thở dài: "Đề cập thì đề cập đi, dù sao đây cũng là sự thật, lảng tránh cũng vô dụng, Diệp Tiêu có người đàn bà khác, Tô Tử, mình yêu anh ta bảy năm, kết quả là còn kém hơn người khác mới có mấy tháng, mình đã nghĩ, lúc trước là mắt mình có vấn đề, không hiểu sao lại đi coi trọng anh ta, mình chịu đựng áp lực từ phía cha mình, cùng anh ta tốt đẹp bảy năm, vì anh ta, ngay cả nhà mình cũng ít về, lần trước sinh nhật cha mình, cha chỉ vào mũi mình mắng mình là nuôi ong tay áo, nói con gái nên hướng ngoại, vì một người đàn ông ngay cả cha cũng không cần, lúc ấy mình còn cãi với cha mình, mình nói, nếu cha sống chết không coi trọng Diệp Tiêu, con sẽ không về nhà, mặc kệ cha có thích hay không, đời này con chỉ yêu Diệp Tiêu, Diệp Tiêu là con rể cha, cha không muốn thừa nhận cũng phải nhận. Tô Tử, hiện tại nghĩ lại, mình cảm thấy mình thật hồ đồ, đặc biệt bất hiếu.”
Tuy rằng Đảng Lam nói chuyện với ngữ khí tương đối bình tĩnh, nhưng Tô Hà biết, trong lòng cô ấy không chừng rất khó chịu, hơn nữa, gần đây cô ấy rất cô đơn khổ sở, cô có thể nhìn thấy điều đó trong mắt Đảng Lam.
Bất quá, Tô Hà về phương diện này không có kinh nghiệm, nhưng lấy hiểu biết của cô về Đảng Lam, nếu Đảng Lam chịu nói chuyện cùng cô, thì có thể khẳng định trong lòng cô ấy đã có quyết định.
Tô Hà bỗng nhiên cảm thấy, chuyện này nói không chừng là chuyện tốt, đối với Đảng Lam, đối với anh Hồng Kỳ, Tô Hà có lúc còn nghĩ, nếu thật sự Đảng Lam và anh Diệp chung sống trọn đời, thì anh Hồng Kỳ chẳng lẽ phải cô đơn cả đời đến già, chuyện này quá tàn khốc rồi.
Tô Hà hỏi Đảng Lam: "Cậu định làm như thế nào? Chia tay anh Diệp?"
Tô Hà nhớ tới ngày đó ở ngoài quán lẩu, mặc dù anh Diệp lúc trước vượt quá giới hạn, nhưng có thể nhìn ra, anh ta vẫn còn yêu Đảng Lam, chỉ sợ sẽ không khinh địch mà buông tay như vậy, còn Đảng Lam một khi quyết định chuyện gì, thì hoàn toàn sẽ không có cơ hội để cứu vãn, hơn nữa, Đảng Lam không phải là cô gái chịu ngậm đắng nuốt cay, cho dù cô ấy có muốn, anh Hồng Kỳ cũng không cho, Tô Hà linh cảm chuyện này sẽ ầm ĩ một trận lớn.
Quả nhiên, Đảng Lam hừ một tiếng: "Nếu anh ta chạy ra bên ngoài chơi gái, mình đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều, nhưng anh ta đặt cô gái kia ở bên người, sớm chiều gặp mặt, cũng không biết hai người qua lại đã bao lâu, nếu anh ta trực tiếp nói với mình, anh ta coi trọng cô gái khác, thì Đảng Lam mình cho dù hèn hạ, mình sẽ ngăn cản anh ta sao, nhưng anh ta ở bên ngoài được cô ả kia hầu hạ thoải mái, sau khi trở về còn giả bộ thâm tình, chân thành, đức hạnh, nhớ tới đều này, mẹ nó mình ghê tởm, không phải anh ta muốn diễn trò sao, mình sẽ để anh ta diễn đủ."
Tô Hà bỗng nhiên có chút hết hồn, lại hỏi Đảng Lam một câu: "Cậu tính làm gì?"
Ánh mắt Đảng Lam dao động: "Không làm gì cả, mình chỉ cho đôi cẩu nam nữ đó trả giá vì hành vi của bọn họ mà thôi, được rồi, việc này cậu đừng nghe ngóng, khẩu vị hơi nặng một chút, không thích hợp với cậu đâu, dù sao mình cũng đã quyết định, nói chuyện của cậu đi, cùng với gã Tôn Hải thế nào rồi, cậu không phải thực tính gả cho hắn chứ, cậu thích hắn sao?"
Tô Hà cười khổ: "Lam Lam, thích cùng kết hôn là hai việc khác nhau, mình nghĩ tám năm mới nghĩ ra đạo lý này, kỳ thật ngẫm lại, điều kiện của Tôn Hải thật sự không tệ, như mẹ mình nói, có thể gả cho anh ta, là may mắn của mình."
Đảng Lam lặng lẽ im lặng, vươn tay ôm Tô Hà vào trong lòng mình, vỗ vỗ, thở dài:
"Có đôi khi cậu cực kì bướng bỉnh, mình muốn cậu đi làm chỗ Hồng Kỳ, cậu không đi, phúc lợi của Đảng thị so với cái công ty nhỏ bé của cậu mạnh gấp trăm lần không nói, còn có thể xin vào ở ký túc xá của công nhân viên, như vậy không phải đẹp cả đôi đường sao, nhưng cậu vẫn không chịu nghe lời.”
Tô Hà không đáp, nhưng lại cùng Đảng Lam nói một câu: "Vân Thường bị tập đoàn Đông Dương mua rồi."
Đảng Lam ngạc nhiên: "Cậu nói gì? Mạc Động Dương có thể xem trọng cái công ty nhỏ bé kia, quả thực là trò cười, nếu nói để đầu tư cho vui ở công ty nào đó thì có thể, nhưng công ty rách nát mà cậu đang làm, tuyệt đối không có khả năng, nhìn anh ta cũng không thèm, đừng nói công ty đó, cho dù là Lam Thiên, lúc trước muốn tìm cơ hội hợp tác với anh ta, vì thế, mình còn phải ra mặt nhờ Hồng Kỳ ở bên trong giật dây cùng Mạc Đông Dương ăn bữa cơm, cậu đoán xem thế nào?"
Nói xong lông mày cô đều dựng thẳng lên: "Bữa ăn đó mình còn chưa kịp đề cập đến, tên khốn kia liền thản nhiên nói với Hồng Kỳ một câu, cưng chiều phụ nữ cũng không nên cưng chiều vô pháp vô thiên như vậy, cho dù muốn yêu chiều cô ta, thì cũng nên có chừng mực. Cậu nghe đi, đúng là đồ đầu heo, hoàn toàn không để phụ nữ vào mắt, lúc ấy mình giận dỗi đứng lên bước đi, về sau nếu còn gặp lại tên khốn kiếp này, mình sẽ không mang họ Đảng."
Tô Hà theo bản năng nhớ tới buổi sáng cẩu huyết đó, Mạc Đông Dương giữ đầu của cô lại, ngón tay nhẹ nhàng quét qua gương mặt cô, giống như mang theo hơi nóng thiêu đốt, anh ta rất bá đạo, hơn nữa khí thế cường đại, nhưng cô thật không cảm thấy được anh là đầu heo, trái lại, cô cảm thấy anh thực là một ông chủ biết tôn trọng nhân viên, đối với cô là một viên chức nhỏ bé còn có thể như thế, thì tính tình có kém lắm đâu.
Tô Hà đem sự mờ ám của Mạc Đông Dương, tự động chuyển thành ‘Tôn trọng nhân viên’, hơn nữa, về sau tiếp xúc càng nhiều, cô dần dần dỡ bỏ phòng ngự trong lòng, còn xem Mạc Đông Dương như người tốt, cho dù vào một đêm trăng mờ gió lớn, bị bạn sói xám đang nhìn cô thèm nhỏ dãi ba thước kia, ực một cái, ăn nuốt vào bụng, nhưng vẫn chưa biết sợ.
Chỉ có thể nói trình độ của bé thỏ con quá thấp, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc với bạn sói xám gian ác, bị từng bước tính kế ăn sạch sành sanh, âu cũng là việc trong dự đoán.