Tô Hà thực sự bị Mạc Đông Dương dọa cho có chút sợ hãi, vốn cô cho rằng Mạc Đông Dương chính là người mà tám đời cô cũng không đủ trình độ quen biết, thật giống như cô ngồi cạnh tiệm bán báo nhìn thấy các ngôi sao trên trang bìa tạp chí nổi tiếng, cũng đồng thời là con người, nhưng lại cách cô rất xa, cho dù có hai lần ngẫu nhiên gặp nhau nhưng Tô Hà cũng không có suy nghĩ khác. Ách, kỳ thật cũng không thể nói như vậy, hình như cô đã biến Mạc Đông Dương trở thành nhân vật chính trong giấc mộng xuân của mình. Nhưng đó là ngoài ý muốn, hôm đó do cô xảy ra tình huống sinh lý đặc thù, nội tiết tố hỗn loạn, đầu óc tạm thời bị nằm trong trạng thái chệch khỏi đường ray.
Đầu óc vừa nghĩ tới đêm mộng xuân đó, Mạc Đông Dương hôn cô, cắn cô. . . . . . Ánh mắt của anh thế nhưng cùng hiện tại chồng chất lên nhau, thâm sâu như biển đen, và chỗ sâu trong đáy mắt lóe ra nhiều đốm lửa, giống như một mồi lửa, chẳng biết bao giờ sẽ nhóm thành ngọn lửa lớn có thể cháy lan ra đồng cỏ, hơn nữa khoảng cách của anh gần mình như vậy làm chi. . . . . .
Tô Hà vội vàng đứng lên, không nghĩ càng hoảng loạn càng phạm sai lầm, cô đứng phắt lên rất mạnh, đầu sượt qua Mạc Đông Dương, không biết như thế nào làm cho tóc và cúc áo của anh mắc vào.
Cô vô cùng khốn quẫn, thấp giọng nói một tiếng: "Thực xin lỗi." Vừa định dùng sức gỡ xuống, đã bị một đôi bàn tay to đè lại, tiếp theo đó là thanh âm trầm thấp lôi cuốn của Mạc Đông Dương: "Đừng nhúc nhích, cử động nữa sẽ bị đau đó."
Tuy rằng đã xảy ra tình huống cẩu huyết như vậy, nhưng từ giọng nói của anh có thể nghe ra tâm tình anh đang vô cùng tốt, bàn tay to của Mạc Đông Dương giữ chặt đầu bé thỏ, cô cứ thế chui vào trong l*иg ngực anh, làm cho trái tim trong l*иg ngực của anh bị khuấy động, xôn xao. Nếu không phải trường hợp không đúng, lại sợ bé thỏ con của anh bị dọa chạy mất, anh sẽ trực tiếp hôn lên gương mặt đỏ bừng của cô, còn có cái miệng nhỏ nhắn, khéo léo hồng nhuận, hương vị ngọt ngào nồng nhiệt, làm cho anh nhớ nhung mấy ngày rồi.
Trước kia còn không cảm thấy, từ lúc hưởng qua hương vị kia liền nghiện, vừa nhắm mắt lại chính là hình dáng bé thỏ con yêu thương vẫy gọi, khuôn mặt nho nhỏ, cái miệng thơm ngát, thân hình trắng mịn non mềm, ngực, thắt lưng, cánh tay, chân, chiếc mông nhỏ tròn trịa, cổ, thậm chí đôi bàn chân trắng noãn khéo léo đáng yêu đến không thể tin được, vừa nghĩ đến thôi, anh hận không thể trực tiếp đem bé thỏ con nuốt ngay vào trong bụng, không khác gì đã bị trúng phù phép.
Cũng bởi vì tâm tình cực kì khẩn cấp lúc này của anh, dự án mua lại Vân Thường được tiến hành nhanh chóng. Mạc Đông Dương sau khi quyết nhịn hai ngày hai đêm, đã đến cực hạn rồi, cho dù bé thỏ con đã đặt ở bên miệng, anh cũng cực kì thèm.
Hôm nay vừa lên xe, Mạc Đông Dương hoàn toàn không đến Cao ốc Đông Dương, lập tức mang theo Triệu Minh trực tiếp chạy đến Vân Thường.
Ông chủ Vân Thường thay đổi, nhưng nhân viên còn chưa kịp thay đổi, mà trước mắt người phụ trách là cháu ngoại Bạch Đại Phú, Bạch Hiểu Vân.
Bạch Hiểu Vân lúc vừa tốt nghiệp đã từng muốn đầu quân vào Đông Dương, nhưng hồ sơ của cô ta vừa mới vào vòng đầu tiên đã bị loại thẳng, sau đó tìm thêm vài công ty cũng không ưng ý, vừa vặn chú cô ta cho cô ta đi đến Vân Thường hỗ trợ, cô ta liền thuận tay đẩy thuyền đến đây, nhưng cô ta không nghĩ tới vận khí của mình tốt như vậy, mới đến không được bao nhiêu ngày, chú liền đem Vân Thường bán cho Đông Dương, mà giấc mộng tiến vào Đông Dương của mình, đi một vòng lớn, cuối cùng cũng thành sự thật.
Cô ta có chút hưng phấn chờ mong, cô ta chờ mong mình có thể được Mạc Đông Dương thưởng thức, hơn nữa nhận được tin tức Mạc Đông Dương sáng sớm sẽ đến Vân Thường thị sát, Bạch Hiểu Vân hưng phấn gần như phát cuồng.
Cô ta lấy hết quần áo trong tủ ra, thử từng cái một, vừa thử vừa nhớ tới tin tức trên những tờ tạp chí về cách thưởng thức y phục của những cô bạn gái cũ của Mạc Đông Dương. Cô ta tìm ra một bộ lễ phục lộ lưng mặc ở trên người, quay lại chiếc gương để soi, ưỡn ẹo, đem dáng người hoàn mỹ của cô ta hiện rõ ra, đường cong tuyệt đẹp, vòng eo, cùng với lưng thon dài, mông, phù hợp khuôn mặt trang điểm tinh tế, mỹ nữ trong gương so với những ngôi sao kia cũng không chút thua kém.
Bạch Hiểu Vân thầm nghĩ, bất luận người đàn ông nào cũng đều khó có khả năng cự tuyệt cô ta, nhưng hôm nay dù sao cũng không phải yến hội, cô ta tiếc nuối cởi lễ phục ra, tìm một bộ đồ công sở màu lam nhạt mặc ở trên người. Tuy rằng kín đáo, khuôn phép, nhưng thắt lưng được bóp vào, để lộ ra đường cong cơ thể khá tốt của cô ta, chiều dài chiếc váy cô ta coi như vừa lòng, ôm lấy cái mông vểnh cao, cô ta đứng trên một đôi giày gót nhọn cao bẩy tấc, cặp đùi đẹp, thẳng tắp thon dài, hết sức mê hoặc.
Mạc Đông Dương không phải con rùa vàng mà là con rùa kim cương, nếu như có thể được anh ưu ái, mình còn phải lo cái gì, tồn tại tâm tư đó, nên khi Mạc Đông Dương đến cô ta liền nghênh đón, cố giữ vững vẻ lễ độ, thận trọng hào phóng, nhưng ánh mắt của cô ta, ngôn ngữ cơ thể trong lúc vô ý, khiến cho Mạc Đông Dương khẽ nhíu mày.
Mạc Đông Dương phản cảm nhất chính là loại bình hoa như vậy, dù tập đoàn Đông Dương có quy mô lớn, dưới trướng có biết bao nhiêu công ty con, nhưng đã là nhân viên, có bản lĩnh thì ở lại, không bản lĩnh thì cút đi, muốn ở trong tay của anh ngồi ăn rồi chờ chết, hoặc là muốn dựa vào sắc đẹp để có thể làm gì thì làm, thì nằm mơ đi.
Mạc Đông Dương đối với bản thân mình cũng tương đối hiểu rõ ràng, cho tới bây giờ cũng không ăn cỏ gần hang, nhưng bé thỏ con này là ngoại lệ, Mạc Đông Dương sở dĩ hợp tác mua Vân Thường, nói đến cùng, cũng không phải là vì cá nhân anh.
Bé thỏ con này thuộc kiểu nhát gan sợ phiền phức, nếu anh trực tiếp vạch trần quan hệ hai người, không biết cô sẽ có phản ứng gì, hoặc là bị hù dọa chạy mất, hoặc là trốn đi, vậy sẽ bỏ lỡ rất nhiều lạc thú à nha. Đối với bé thỏ con để nuốt chửng được phải từ từ tính toán hành động, từng bước xâm chiếm, mà Bạch Hiểu Vân lại hành động ra vẻ thông minh, vừa vặn tạo ra hiệu quả ngược lại.
Mạc Đông Dương hoàn toàn không để Bạch Hiểu Vân ở trong mắt, ánh mắt anh trực tiếp quét đến tổ nghiệp vụ, ngày hôm qua anh muốn tư liệu nhân sự của Vân Thường, Triệu Minh làm sao không biết ý tứ của lão đại, rất nhanh liền lấy hồ sơ của Tô Hà ra đặt ở trên bàn của anh.
Mạc Đông Dương nhanh chóng xem qua một lần, ánh mắt dừng lại ở bức ảnh góc trên bên phải, có thể nhìn ra được, bé thỏ con không có thói quen chụp ảnh, biểu hiện có chút mất tự nhiên, mặc dù như vậy phần đầu của bức ảnh, nhìn qua cũng không khó coi, thanh tú sạch sẽ, nhưng cô 26 tuổi?
Mạc Đông Dương ngược lại không hề nghĩ tới bé thỏ con lại lớn như vậy, ban đầu anh nghĩ rằng cô chưa đến tuổi trưởng thành, sau lại biết cô đang đi làm, tưởng cùng lắm là 22, 23, bé thỏ con hình dáng nhỏ nhắn, trắng mịn, dáng vẻ không giống như 26 tuổi. Nhưng mà như vậy cũng tốt, chứng minh bé thỏ con trưởng thành, có thể ra sức chà đạp. Nhớ lại lần đầu tiên anh cũng không tận hứng, tuy cực kì thích, nhưng xuống tay vẫn có mức độ, chỉ sợ bé thỏ con chưa trưởng thành đã bị anh ép buộc đến hỏng rồi.
Mạc Đông Dương nhìn sang tổ nghiệp vụ, hoàn toàn mặc kệ Bạch Hiểu Vân đang nói cái gì, bước chân anh di chuyển, Bạch Hiểu Vân ngẩn người, đành phải cùng đi theo, mà Mạc Đông Dương vào tổ nghiệp vụ, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tô Hà đứng ở góc phòng.
Cô cúi cái đầu nhỏ không biết đang nhìn cái gì đó, mái tóc thẳng buộc cao lên như đuôi ngựa, lộ ra một đoạn cổ trắng như tuyết, làm lòng Mạc Đông Dương ngứa ngáy khó nhịn, không chút suy nghĩ bước tới, đột ngột thốt lên một câu, thừa dịp Tô Hà đứng lên, thân thể hơi nghiêng một chút, cố ý dán sát vào cái đầu nhỏ của cô, quả nhiên như mong muốn mắc phải tóc của cô, anh đã có thể không kiêng nể ôm cô trong lòng mình, anh thực rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Khi anh rất hưởng thụ, thì có người lại nhìn không chịu được, trong lòng Bạch Hiểu Vân đố kỵ, ghen ghét như ngọn lửa bùng lên toán loạn, đốt cháy khiến cả người cô ta khó chịu. Cô ta có làm sao cũng không nghĩ đến sẽ phát sinh tình huống cẩu huyết như vậy, mình thì đắn đo suy nghĩ cả nửa ngày, nên tìm cách nào để đến gần Mạc Đông Dương, nhưng không có cơ hội. Từ lúc Mạc Đông Dương vào Vân Thường, ngay cả liếc cũng không thèm nhìn qua cô ta, ai ngờ Tô Hà làm ra tình huống cẩu huyết, có thể chẳng kiêng nể dán vào trong l*иg ngực của Mạc Đông Dương như vậy. Bạch Hiểu Vân nóng nảy, tầm thường như thế, làm sao còn bận tâm đến phong độ, the thé giọng quát một câu:
"Tô Hà, không phải cô đang theo dõi hạng mục của chính phủ sao, còn không đi làm, ở chỗ này lề mề cái gì?"
Tô Hà vừa nghe ngữ khí không tốt của Bạch Hiểu Vân, cũng bất chấp tóc mình, khẽ cắn môi cứng rắn muốn kéo đứt, không ngờ bàn tay to giữ đầu cô lại vẫn không nhúc nhích, sau đó là một âm thanh có phần uy nghiêm, bá đạo vang lên: "Không được nhúc nhích."
Bé thỏ con cam lòng để cho tóc mình đứt ra, cũng phải hỏi thử xem anh đồng ý không, Mạc Đông Dương rất thích mái tóc dài của bé thỏ con, đen nhánh trơn bóng, cảm giác thật tuyệt vời, hơn nữa vào lúc làʍ t̠ìиɦ, tóc cô xõa tung trên gối, tuyệt không thể tả.
Mạc Đông Dương giữ chặt đầu Tô Hà lại, thâm thúy nghiêng đầu liếc mắt lướt qua Bạch Hiểu Vân, vẻ tàn khốc hiện lên trong mắt, Bạch Hiểu Vân không khỏi lui về phía sau một bước, ngậm miệng lại không dám nói thêm gì nữa, đôi mắt lại trừng lên nhìn Tô Hà, thầm nghĩ, từ đầu nếu cô ta đuổi Tô Hà khỏi Vân Thường, như vậy cũng sẽ không có ngày hôm nay.
Tô Hà thực hận mình không thể chết ngay lập tức, trước mắt bao người, cô chui vào trong l*иg ngực Mạc Đông Dương không thể động đậy, mặc ngón tay anh tháo tóc của mình ra, động tác của anh lại dị thường thong thả, cô khẽ động, Mạc Đông Dương liền cảnh cáo véo nhẹ mặt cô, động tác nhỏ như vậy, thật sự là mờ ám.
Rốt cục Mạc Đông Dương cũng tháo được tóc ra, trong nháy mắt anh buông cô ra, Tô Hà không biết có phải là ảo giác của mình hay không, thế nhưng cô cảm thấy, anh nhéo lỗ tai của mình một chút.
Sau một phen giày vò, Tô Hà ra một thân mồ hôi, vùng vẫy tách khỏi Mạc Đông Dương, nhanh chóng bước lui về sau, lại quên rằng ở phía sau là ghế dựa, lảo đảo một chút, Mạc Đông Dương đưa cánh tay qua đỡ lấy hông của cô, kéo cô vào trong ngực, để cho cô ngã sấp xuống, đầu cúi xuống một cách tự nhiên, gần như dán sát vào tai của cô, giọng nói của anh hàm chứa ý cười vang lên: "Cẩn thận."
Tô Hà mặt đỏ bừng, đầu không ngừng ong ong, cô cảm thấy, mình hôm nay thực nên xem hoàng lịch, sao lại bị xấu hổ như vậy, vội vàng tránh khỏi Mạc Đông Dương, thấp giọng nói một tiếng: "Cám ơn." Sau đó liền cúi đầu, rốt cuộc không có mặt mũi ngẩng đầu lên.
Mạc Đông Dương nhìn chằm chằm mái tóc của cô bật cười: "Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi?"
Tô Hà lúc này mới nhớ, vừa rồi hình như anh hỏi cô tên gì, Tô Hà lắp ba lắp bắp mở miệng: "Tô, Tô, Tô Hà."
Mạc Đông Dương gật gật đầu, cực kì hứng thú hỏi tiếp một câu: "Vừa rồi Bạch quản lí nói đến hạng mục gì của chính phủ?"
Bạch Hiểu Vân vừa muốn tiếp lời, lại bị Mạc Đông Dương dùng sắc mặt lạnh nhạt phản bác một câu nghẹn trở về: "Tôi muốn nghe Tiểu Tô nói."
Bạch Hiểu Vân cắn môi dừng lại, sắc mặt lúc trắng lúc hồng, cực kì khó coi.
Tô Hà vốn không giỏi về biểu đạt, hơn nữa vừa rồi làm ra hai lần tình huống cẩu huyết, cô lại khẩn trương, lắp ba lắp bắp mất một cả buổi mới giải thích rõ ràng được.
Mạc Đông Dương nghe xong, lông mày nhíu lại, đây rõ ràng là Bạch Hiểu Vân cố tình chèn ép bé thỏ con nhà anh mà. Hạng mục đấu thầu của chính phủ bình thường đều là điều động nội bộ, mạng lưới quan hệ cùng lợi ích móc nối với nhau, vô cùng phức tạp, đừng nói là Vân Thường, ngay cả các công ty có thực lực lớn hơn vài lần so với quy mô của Vân Thường, đều phải dựa vào tiền mới lấy được, nhưng bé thỏ con lại thực lấy được hồ sơ dự thầu.
Mạc Đông Dương thật đúng là nghĩ mãi mà không rõ điều mấu chốt trong đó, chắc chắn là cho dù bé thỏ con lấy được hồ sơ dự thầu cũng vô dụng, nhưng mà hiện giờ Vân Thường thuộc sở hữu của tập đoàn Đông Dương thì sẽ khác, có lẽ anh nên làm cho bé thỏ con cao hứng, sau đó mượn cơ hội danh chính ngôn thuận đem cô tới bên cạnh mình.