Lúc anh ngửi thấy mùi này còn tưởng chính mình lầm rồi, lại ngửi lần nữa để xác nhận, thật đúng là hương vị tao, còn có chút nhão dính dính, không phải là dâʍ ŧᏂủy̠ của bức phụ nữ chứ?
Nhà anh cũng không có phụ nữ nào khác.
Chỉ có một người là Hướng Chu.
Hướng Chu sao lại lưu lại dâʍ ŧᏂủy̠ trên gối đầu của anh?
Tống Lương nghĩ một hồi rồi thôi, bởi vì anh cảm thấy không có khả năng cô ở trên giường anh làʍ t̠ìиɦ và lưu lại hương vị này.
Anh không quan tâm nữa, đem gối ngủ ném lên giường, cầm quần áo lúc sau đi ra ngoài ăn cơm.
Lúc ăn anh một bên nhìn TV một bên lại nghĩ đến chuyện kia, tại sao gối ngủ của anh lại có nước? Quan hệ của bọn họ không thể hỏi trực tiếp ra, cho nên anh liền coi như chưa có gì, chờ đến buổi tối lúc nằm trên giường, vết nước trên gối đã khô nhưng anh vẫn còn ngửi thấy mùi hương, cứ như vậy ngửi mùi này đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau anh dậy thì Hướng Chu đã sớm dậy trước đó, cô nói muốn đi tìm việc nên dậy sớm, mua cho anh bữa sáng để cảm ơn anh ngày hôm qua.
Tống Lương nhìn tờ giấy trên mặt bàn cũng không nghĩ nhiều đi vào rửa mặt lúc sau ra ăn bánh mì rồi xuống lầu mở cửa, chờ đến buổi chiều lúc Hướng Chu trở về, người cô đổ đầy mồ hôi, đoán chừng là vì bên ngoài quá nóng, cho nên vừa đi vừa uống sữa chua.
Lúc cô về thì Tống Lương đang sửa chữa một chiếc xe máy, khi cô bước vào, anh giương mắt nhìn cô một chút, ngước khuôn mặt dơ lên hỏi cô: “Hôm nay tìm công việc thế nào rồi?”
Hướng Chu hít một hơi sữa chua, nũng nịu nói với anh: “Hôm nay chưa tìm được, chỗ thì nói không cần người, chỗ thì nói về chờ thông báo, em lên tắm rửa trước đã, nóng quá.”
Tống Lương nghe nói chưa tìm được việc cũng sợ đả kích đến cô, cho nên cũng không nói gì, gật gật đầu tiếp tục sửa xe.
Bận rộn cho đến trời tối sau đó đóng cửa hàng, anh vẫn như cũ mua đồ ăn cho cô mang theo lên lầu.
Hướng Chu đã tắm rửa xong, lúc đi ra đang mặc áo ngủ, đi đến gần anh còn đem ngực cọ xát, anh vừa lúc xoay người liền đυ.ng phải ngực cô, núʍ ѵú lồi ra bị anh chạm vào, cau mày nhìn cô.
Hướng Chu hình như không để ý mình vừa bị đυ.ng chạm, vẫn bình thản ngồi xuống bàn ăn.
Tống Lương nghĩ đến cảm giác vừa nãy, tay của anh sờ lên vυ' cô, sờ tới núʍ ѵú nhô lên.
….