99 Lần

Chương 39-2

……

Lần này thân phận của cô là một thợ săn, thoạt nhìn…… Vẫn là bối cảnh truyện cổ tích như vậy?

Vệ Du Nhiên cẩn thận nhớ lại những gì cô biết, cố tích có thợ săn trong đó, nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ nghĩ tới công chúa Bạch Tuyết và cô bé quàng khăn đỏ.

Sau đó, Vệ Du Nhiên dò hỏi hệ thống một lúc, biết được giả thiết của nơi này là cô bé quàng khăn đỏ, mà lần này cô cần nhiệm vụ cô cần hoàn thành chính là tìm được sói xám, sau đó dùng thương gϊếŧ nó.

Cô ra khỏi nhà, không đi bao xa, cô liền nghe được cách đó không xa, trong đám người truyền đến một trận ồn ào nghị luận.

Vệ Du Nhiên đến gần nhìn thấy, phát hiện Vệ Vong Ngôn cũng ở trong đám người, mà những người này đang bàn tán về việc mấy ngôi làng gần đây có người sói lui tới.

Mà cô lại thoáng nhìn thấy Vệ Vong Ngôn mặc một cái áo choàng màu đỏ, tựa hồ là đống vai cô bé quàng khăn đỏ.

Lần này, cảnh trong mơ giống như có chút bình thường……

Không phải là kịch bản cô thành khăn đỏ, sau đó Vệ Vong Ngôn thành sói xám tới “Ăn luôn” cô, vậy là được, lần này chắc sẽ không lại biến thành chuyện xưa không phù hợp trẻ em đâu nhỉ?

Mà khi Vệ Du Nhiên suy tư hết sức, Vệ Vong Ngôn bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ, chị sợ hãi sao?”

“Chị không sợ, em sợ sao? Yên tâm, chị sẽ bảo vệ em.” Dứt lời, Vệ Du Nhiên còn tính duỗi tay xoa đầu Vệ Vong Ngôn.

Nhưng trước đó, Vệ Vong Ngôn lại bỗng nhiên cầm tay cô, lắc đầu nói: “Ưm…… Tỷ tỷ, em đã trưởng thành, chị đừng làm như vậy……”

Vệ Du Nhiên có chút nghi hoặc, bởi vì dĩ vãng, Vệ Vong Ngôn sẽ không cự tuyệt cô sờ đầu như vậy.

Tuy nhiên Vệ Du Nhiên cũng không nghĩ quá nhiều, hàn huyên với Vệ Vong Ngôn vài câu, liền xuất phát đi tìm sói.

Thời gian trong mơ trôi qua cực nhanh, chỉ trong chớp mắt, cô đã tìm được bóng dáng của sói.

Vệ Du Nhiên dựa vào manh mối thôn dân cung cấp đến rừng rậm ở ngoài làng, nhưng cô đi một vòng lớn quanh rừng, cũng không tìm thấy bóng sói.

“Sói đâu? Sói đi đâu rồi?”

Ngay lúc Vệ Du Nhiên đang ngơ ngẩn, Vệ Vong Ngôn lại bỗng nhiên xuất hiện phía sau cô.

Bởi vì Vệ Du Nhiên nghĩ nhân vật của Vệ Vong Ngôn là khăn đỏ, lo lắng hắn sẽ gặp nguy hiểm, liền vội nói: “Sao em lại đến đây? Nơi này rất nguy hiểm, mau trở về……”

“Tỷ tỷ…… Thật ra em chính là sói……” Dứt lời, Vệ Vong Ngôn liền cởi bỏ áo choàng.

Sau khi cởϊ áσ choàng đỏ, tai sói trên đầu hắn và đuôi sói phía sau liền giấu không được ……